CHƯƠNG 124
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có người đang biểu diễn trên một sân khấu được dựng cách đó không xa.
Đây là minh tinh mà lái xe nói?
An Diệc Diệp đứng từ xa nhìn sang, sau đó xoay người đi về phía thang máy.
Dòng người đông đúc, An Diệc Diệp nhìn thiết kế của từng tầng, quả nhiên phong cách thiết kế của khu vực nghỉ ngơi ở hai bên cạnh là khác, có mấy đứa nhỏ đang nô đùa ở đó.
Trên tầng cao nhất.
Khúc Chấn Sơ hoàn thành việc kiểm tra cuối cùng và bước ra khỏi văn phòng.
Dư Nhã Thiểm đang đợi ở bên ngoài, đưa cho người ta mấy cái túi có lớn có nhỏ, bảo họ đưa thẳng đến chỗ ở của cô.
Nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đi ra, cô ta chạy tới lôi kéo anh.
“Anh Chấn Sơ, anh xong chưa?”
Khúc Chấn Sơ đưa tập tài liệu cuối cùng cho Chiết Lam, yêu cầu anh ta gửi nó đến văn phòng của giám đốc.
“Đưa đến đó xong, cậu có thể nghỉ.”
Chiết Lam gật đầu rồi liếc nhìn Dư Nhã Thiểm ở bên cạnh.
Tuy rằng Dư Nhã Thiểm là người mà tổng giám đốc Khúc đã tìm suốt mười hai năm nhưng anh ta nghĩ mãi không ra.
Người như vậy có cái gì tốt mà tìm chứ.
Còn không bằng cô con gái của nhà họ Tiêu.
Anh ta nhủ thầm trong bụng nhưng không nói gì mà chỉ quay đi.
Khúc Chấn Sơ lúc này mới quay sang nhìn Dư Nhã Thiểm và giải thích: “Trung tâm thương mại mới có rất nhiều việc cần giải quyết.”
Dư Nhã Thiểm giận dỗi đứng lên.
“Vậy bây giờ anh làm xong chưa? Em đói lắm rồi, vẫn chưa ăn gì cả.”
Khúc Chấn Sơ nhìn đồng hồ, đúng là đã hơi trễ.
“Đi thôi, bây giờ phải đi ăn cơm.”
Cả hai cùng lên thang máy, từ bức tường thang máy trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng đám đông sôi động trong trung tâm thương mại.
Dư Nhã Thiểm nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy An Diệc Diệp xuất hiện ở trong góc, ánh mắt cô ta liền trở nên hung ác.
Sao cô ấy lại đến đây?
Khúc Chấn Sơ nhìn thấy một bóng dáng có phần quen thuộc, vừa định nhìn kỹ lại thì Dư Nhã Thiểm đột nhiên bước tới, chặn tầm mắt của anh ta.
“Anh Chấn Sơ, anh thấy chiếc vòng cổ em mua hôm qua có đẹp không?”
Khúc Chấn Sơ thu hồi ánh mắt nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: “Cũng được.”
Đẩy Dư Nhã Thiểm ra thì bóng dáng quen thuộc đã biến mất.
Bên kia, An Diệc Diệp cuối cùng cũng lên đến tầng cao nhất, nhưng nhân viên bảo vệ ở cửa không cho cô vào.
Chiết Lam vừa giao hợp đồng xong, anh nhận ra cô.
“Cô Tưởng, sao cô lại ở đây?”
An Diệc Diệp nhìn một lát thì nhận ra anh ta là trợ lý đặc biệt bên cạnh Khúc Chấn Sơ.
“Anh Khúc không ở đây sao?”
Chiết Lam sửng sốt trong giây lát, có chút tiếc nuối nói: “Anh ấy vừa về cùng cô Dư rồi.”