Chương 561
Chiếc xe thể thao đột ngột dừng lại trước cổng bệnh viện, lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra tiếng động đáng sợ trong đêm khiến mọi người giật mình.
Khúc Chấn Sơ cẩn thận bế An Diệc Diệp ra khỏi xe, bước chân vội vàng với vẻ hoảng sợ mà anh chưa từng có trước đây.
“Bác sĩ đâu?”
Anh vọt vào, cản một bác sĩ lại rồi ngang ngược bế An Diệc Diệp đi vào.
An Diệc Diệp cau mày, cô cảm thấy không thoải mái.
Nhưng thấy dáng vẻ bối rối của Khúc Chấn Sơ, cô liền giữ tay anh lại.
“Em không sao.”
Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm ngập tràn sự đau khổ và hối hận.
“Anh xin lỗi, là lỗi của anh.”
Anh cẩn thận bế An Diệc Diệp vào phòng khám.
Sắc mặt của người đang nằm trên giường vẫn còn tái nhợt.
Khúc Chấn Sơ nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, hối hận xoay người, dựa vào tường.
Anh ủ rũ đứng, sự áy náy và hối hận dày đặc đang bao trùm lấy anh.
Một lúc lâu sau, Khúc Chấn Sơ lấy điện thoại di động ra và gọi cho trợ lý của mình.
“Chiết Lam, tôi nghĩ, tôi cần một bác sĩ tâm lý.”
Khi An Diệc Diệp tỉnh lại thì Khúc Chấn Sơ đang ngồi bên giường.
Cô vừa mở mắt đã thấy đau đớn.
Khúc Chấn Sơ thấy cô ta đã vội vàng chạy đến.
“Em thế nào rồi? Có khát không? Đầu có còn đau không?”
An Diệc Diệp nhíu mày, đè lại cảm giác khó chịu rồi nói: “Em đỡ nhiều rồi.”
Khúc Chấn Sơ vẫn không yên tâm, chỉnh lại góc chăn cho cô, ngồi bên cạnh lo lắng nhìn cô.
“Xin lỗi, em đã lừa anh.”
An Diệc Diệp đặt tay lên mua bàn tay anh.
Nếu cô không tự cho rằng mình có thể giấu được Khúc Chấn Sơ, lừa được anh thì những chuyện này đã không xảy ra.
Khúc Chấn Sơ hiếm khi tin tưởng người khác nhưng cô lại phụ lòng tin của anh.
Khúc Chấn Sơ nghe cô nói vậy càng đau lòng hơn.
Anh nắm chặt tay An Diệc Diệp.
“Là lỗi của anh, anh xin lỗi, anh không ngờ mình lại đánh em.”
Trong mắt anh đầy vẻ đau khổ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của An Diệc Diệp mà lòng đau như cắt.
“Không…”
An Diệc Diệp đang định nói thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Đương nhiên là lỗi của cậu.”
Bà Nguyễn đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Khúc Chấn Sơ.