CHƯƠNG 128
Khúc Chấn Sơ mặt tối sầm, như thể anh ta sắp ăn thịt người ta vậy.
Anh đã rời khỏi trung tâm mua sắm, nhưng luôn cảm thấy có điều gì đó thiếu vắng trong tâm trí của mình khiến anh không yên tâm.
Cho dù Dư Nhã Thiểm liên tục yêu cầu anh trở về thì anh vẫn chỉ gọi tài xế cho cô ta rồi tự mình quay lại trung tâm thương mại.
Không ngờ vừa bước vào quảng trường liền nhìn thấy An Diệc Diệp đang ngồi thân mật với một người đàn ông!
Cô nói muốn đến nhà họ Từ, sao lại ở đây xem pháo hoa với một người đàn ông chứ?
Khúc Chấn Sơ khó có thể kiềm chế được cơn tức giận trong lòng.
Anh kéo mạnh An Diệc Diệp đi ra ngoài, chỉ cần anh nhớ tới ánh mắt vừa rồi An Diệc Diệp nhìn người đàn ông đó là một sự tức giận sẽ tuôn ra từ đáy lòng!
Anh chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy.
Mà An Diệc Diệp lại nhìn một người đàn ông khác như thế!
Khúc Chấn Sơ nặng nề trong lòng, ném An Diệc Diệp vào trong xe, sau đó cúi người xuống xe, ấn An Diệc Diệp ngồi trên ghế sau xe.
Tay An Diệc Diệp bị anh bóp đau, nhưng cô lại bị cơn tức giận chưa từng có của Khúc Chấn Sơ dọa sợ.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Khúc Chấn Sơ ôm chặt cô vào lòng, cả người đều tản ra hơi thở nguy hiểm.
Anh duỗi tay kéo An Diệc Diệp ôm vào trong ngực, đè lên đỉnh đầu của cô.
“Tôi thấy, có lẽ tôi nên cho cô biết thân phận của cô rốt cuộc là gì. Xem ra, gần đây, tôi quá dễ dãi với cô rồi.”
An Diệc Diệp đột nhiên mở to mắt, cô lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, kịch liệt giãy giụa.
“Khúc Chấn Sơ, anh đừng như vậy! Anh…. Uhm…”
Đôi môi bị bịt kín, một nụ hôn gần như là trừng phạt làm cho An Diệc Diệp điên cuồng giãy giụa.
Nhưng sự đấu tranh của cô lại một lần nữa chọc giận Khúc Chấn Sơ.
Anh ấn mạnh vào người An Diệc Diệp, xuyên qua lớp vải mỏng có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Môi cùng hàm răng bị đầu lưỡi cạy ra, Khúc Chấn Sơ hít lấy hương vị ngọt ngào của An Diệc Diệp nhưng không đủ!
Không đủ!
Người phụ nữ này phải là của anh!
Chỉ của anh mà thôi!
Roẹt… Chiếc váy trắng bị xé rách, hai mắt Khúc Chấn Sơ đỏ ngầu như đang nổi cơn điên.
Làn da tiếp xúc với hơi lạnh khiến những sợi lông li ti dựng đứng.
An Diệc Diệp sửng sốt, ngay sau đó điên cuồng giãy giụa.
“Khúc Chấn Sơ! Anh buông ra! Anh đừng như vậy!”
Khúc Chấn Sơ giữ cằm cô, ánh mắt anh hằn lên sự tức giận.
“Cô là vợ tôi, là người phụ nữ hợp pháp của tôi, cô không cùng tôi thì muốn cùng ai?”