Quản gia cùng cô đầu bếp đứng che trước người An Diệc Diệp, họ nhìn Khúc Chấn Sơ với ánh mắt cảnh giác.
“Cậu chủ, cậu…”
“Tránh ra.” Khúc Chấn Sơ lên tiếng.
Giọng nói lạnh tanh của anh khiến bầu không khí trở nên nặng trịch.
Quản gia cau mày nhìn anh với ánh mắt lo lắng.
“Cậu chủ, chắc chắn cô chủ có lý do gì đó mới làm vậy.”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ chợt trở nên vô cùng đáng sợ.
“Tôi nói là tránh ra.”
Giọng nói của Khúc Chấn Sơ như thể đang muốn giết người tới nơi vậy, quản gia khẽ run rẩy.
An Diệc Diệp bước lên từ sau lưng quản gia, cô nói: “Tất cả đều là lỗi của em, đừng làm khó dễ quản gia.”
Khuôn mặt anh chợt có vẻ vô cùng hằn học đi trong thoáng chốc.
“Tất nhiên là lỗi của cô rồi!”
Khúc Chấn Sơ nghiến răng nói, ánh mắt anh dần bình tĩnh lại.
Những cảm xúc chất chứa trong khoảng thời gian này chợt tan biến sạch sẽ chỉ trong giây lát.
Không còn lại mảy may.
“Hai người đi xuống trước đi.”
Anh nói, giọng điệu hết sức bình tĩnh.
Quản gia lại lo lắng chuyện vừa nãy sẽ lại diễn ra lần nữa.
“Cậu chủ, xin đừng…”
“Cút đi!” Khúc Chấn Sơ quát lớn.
Quản gia và nữ đầu bếp nhìn nhau, chỉ đành phải xoay người rời khỏi.
Trong phòng khách rộng thênh thang giờ đây chỉ còn lại Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp.
Im lặng.
Đến cả bầu không khí cũng như ngưng đọng lại.
Lòng An Diệc Diệp càng lúc càng tuyệt vọng, như đang đi trong một đừng hầm mà chẳng thể trông thấy lối ra.
“Ngay từ đầu cô đã lừa gạt tôi rồi sao?” Khúc Chấn Sơ chậm rãi hỏi.
An Diệc Diệp cắn chặt môi, đoạn cô lẳng lặng gật đầu.
Khúc Chấn Sơ chợt khẽ nở nụ cười.
“Có vui không?”
Trái tim An Diệc Diệp như đang run lên.
Cô muốn mở miệng giải thích, nhưng cô nên nói gì bây giờ?
Ngay từ ban đầu cô đã lừa anh rồi.
Khúc Chấn Sơ bước từng bước về phía cô, anh nhẹ nhàng đưa tay nâng mặt khuôn mặt của An Diệc Diệp lên, dịu dàng đến đáng sợ.