CHƯƠNG 277
An Diệc Diệp hết hồn quay đầu lại liền thấy Khúc Chấn Sơ đang khó chịu nhìn cô.
“Em đi đâu vậy? Lúc nãy anh không tìm thấy em.”
An Diệc Diệp nói: “Em đi phòng vệ sinh. Có chuyện gì thế?”
Khúc Chấn Sơ nhìn xung quanh nói: “Lúc nãy phu nhân Nguyễn đã tới.”
An Diệc Diệp gật đầu.
Khúc Chấn Sơ nói tiếp: “Bà ta tuyên bố kết hôn.”
“Kết hôn?”
An Diệc Diệp sững sờ.
Theo cô biết phu nhân Nguyễn là con gái duy nhất của nhà họ Nguyễn, nhưng mãi chịu áp lực rằng không chịu kết hôn.
Bây giờ cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi, sao lại quyết định kết hôn?
Lại còn vào lúc sau khi ông chủ nhà họ Nguyễn qua đời chưa được bao lâu, bà ta mới tiếp quản sự nghiệp của gia tộc nữa chứ.
An Diệc Diệp nhìn xung quanh, thấy biểu hiện của mọi người có vẻ là lạ, cô càng thêm tò mò.
“Chỉ là kết hôn thôi, sao bọn họ có vẻ lạ thế?”
“Phu nhân Nguyễn chỉ nói mình sẽ kết hôn nhưng lại không công bố thân phận của chú rể.”
Sở dĩ mọi người đều kinh ngạc là vì thứ nhất phu nhân Nguyễn lại lựa chọn kết hôn trong thời gian để tang.
Thứ hai, tất cả mọi người đều đang lo lắng không biết ai sẽ kết hôn với phu nhân Nguyễn.
Nếu như bám víu được nhà họ Nguyễn này, chắc chắn sẽ nhanh chóng vươn lên, có lẽ sẽ thay thế nhà họ Khúc, tạo thành thế kiềng ba chân một lần nữa.
Hơn nữa, nhà họ Nguyễn vốn đã nắm trong tay quyền lực rất lớn, bây giờ lại kết hợp với những gia tộc khác chắc chắn sẽ trở thành gia tộc hàng đầu xứng đáng.
Điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sản nghiệp của tất cả các gia tộc đang có mặt ở đây.
Vì vậy tất cả mọi người đều tỏ ra buồn bã.
An Diệc Diệp suy nghĩ một hồi nhưng lại không lo lắng như bọn họ.
“Em cảm thấy phu nhân Nguyễn sẽ không tự ý chiếm đoạt sản nghiệp của người khác.”
Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn cô.
“Nhà họ Nguyễn có thể đứng ở vị trí như ngày hôm nay, những gia tộc bị thôn tính không dưới một trăm.”
An Diệc Diệp nghe nói vậy vẫn không thể tưởng tượng được dáng vẻ rung trời chuyển đất trên thương trường của phu nhân dịu dàng kia.
Ánh mắt của vị phu nhân kia vô cùng dịu dàng.
Nghĩ vậy An Diệc Diệp quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Anh không lo lắng à?”
Khúc Chấn Sơ không lo lắng chút nào, tựa hồ hoàn toàn không sợ sự tác động của nhà họ Nguyễn.
Anh cười hờ hững, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra tia sắc bén.
“Nếu chỉ như vậy mà tập đoàn M.I đã sụp đổ thì anh cũng không cần giữ nó lại làm gì.”
Nói xong, anh kéo tay An Diệc Diệp.
“Được rồi, chúng ta về thôi.”
“Bây giờ sao?”