CHƯƠNG 237
Dư Nhã Thiểm không kiên nhẫn xua xua tay, quay đầu nhìn về phía sau.
“Khúc Chấn Sơ thật sự không tới sao?”
“Hôm nay cậu chủ có việc.”
Dư Nhã Thiểm cười khẩy.
“Là có việc hay là bận ở cùng người phụ nữ kia?”
Chiết Lam không đáp lại, chỉ chỉ về lối vào.
“Cô Dư, có thể lên máy bay rồi.”
Dư Nhã Thiểm cầm vé, chậm rãi nói: “Chiết Lam, anh chuyển lời cho Khúc Chấn Sơ, anh ấy đối xử tốt với người phụ nữ kia như vậy, sau này sẽ phải hối hận.”
Nói xong, cô ta đi thẳng về phía lối vào.
Chiết Lam đứng ở ngoài, nhìn cô ta rời khi, đến lúc máy bay cất cánh anh ta mới nhắn tin báo cáo lại cho Khúc Chấn Sơ.
Vài phút sau khi anh ta rời đi, Dư Nhã Thiểm lại bước ra, đi về phía ngược lại.
Ra khỏi sân bay, cô ta lên chiếc xe đỗ bên đường, xé nát tấm vé máy bay trong tay.
Người ngồi ở ghế lái xe nhìn cô ta qua kính chiếu hậu.
“Cho dù không được chữa trị thì cũng muốn tiếp tục ở lại đây, Dư Nhã Thiểm, cô ác độc với bản thân thật đấy.”
Dư Nhã Thiểm ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
“Nói ít thôi, đã nói chuyện xong với người bên Mỹ chưa? Chắc chắn Khúc Chấn Sơ sẽ còn cho người đi xác thực, đừng để anh ta phát hiện.”
“Đương nhiên rồi.”
Người ngồi trên ghế lái xe quay đầu qua: “Tôi hiểu rất rõ cách làm việc của anh trai mình.”
Khúc Diên Nghị cười rồi khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Dư Nhã Thiểm vừa đi, An Diệc Diệp cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, xin nghỉ phép liền khoảng hai tuần rồi, lúc về trường thì đã phải thi rồi.
Không dễ gì mới ứng phó được môn mà mình không giỏi, nhóm người ông Trương đã tìm đến rồi.
“Muốn đi Tam Tinh Đôi?”
An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn nhóm các ông đã trên năm mươi tuổi trước mặt.
Ánh mắt bọn họ phát sáng, tràn đầy năng lượng.
“Không phải đi đến viện bảo tàng, mà là đi Đức Dương.”
“Viện bảo tàng có gì đáng xem đâu, tham quan nhiều lần như vậy rồi, muốn sờ không được sờ, muốn mua không được mua, bọn tôi đến đó xem xem có thể đào được đồ đồng hay không.”
“Trước kia tôi đã từng đến đó vài lần rồi, những thứ mua về hơn nửa là giả, quả thực là khó phân thật giả, lần này đưa nhóc đi theo thì bọn tôi có thể xem xét cẩn thận rồi.”
An Diệc Diệp nhìn bọn họ, khó mà từ chối.
Đang định đồng ý thì chợt có một giọng nói truyền đến từ cửa.
“Không được đi.”
Mấy người ông Trương quay qua nhìn, thấy Khúc Chấn Sơ bước đến, bọn họ không hề sợ sắc mặt lạnh băng của anh mà chỉ thấy bất mãn.
“Tại sao?”
“Tưởng rằng cưới cô nhóc này về thì đã thuộc quyền sở hữu của cậu rồi à?”
Ông Trương nhân cơ hội nói: “Tôi đã nói rồi mà, không thể theo một người đàn ông ngang ngược như vậy được. Nhóc à, con trai tôi đi nước ngoài đã về rồi, lúc nào đó sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau.”
Trán Khúc Chấn Sơ nổi gân xanh, nhìn người trước mắt đã đào góc tường nhà người khác mà còn nói lí lẽ hung hồn đến vậy.
Anh bước đến, ôm eo An Diệc Diệp.