CHƯƠNG 188
Chấp niệm phải lớn đến nhường nào mới có thể nghĩ mãi về một người mười hai năm như vậy?
Cô hiểu rõ cảm giác này hơn bất cứ ai hết.
Vì cô cũng đang đợi anh Chấn trở về… Nhưng cô vẫn chưa đợi được anh Chấn của mình, còn Khúc Chấn Sơ thì đã đợi được người trong lòng anh.
Cô lấy gì để so với Dư Nhã Thiểm?
Muộn mất mười hai năm, có thể lấy gì để bù đắp được?
An Diệc Diệp cười khổ một tiếng, toàn bộ sức lực như bị rút cạn, hai chân gần như đứng không vững.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng khiến cho những giọt nước mắt không tuôn ra.
“Đúng vậy, tôi không muốn chạm vào nó, thậm chí đến việc nhìn nó thôi tôi cũng không muốn.”
Cô hất Khúc Chấn Sơ ra, ban nãy làm thế nào cũng không thể thoát khỏi anh, bây giờ lại dễ dàng đến vậy.
Khúc Chấn Sơ đứng ngơ ra đó, quên cả việc kéo cô lại.
An Diệc Diệp lùi về phía sau một bước.
“Tôi không thích thứ này, nhìn thấy nó tôi lại…”
Cô không thể nói tiếp nữa, quay đầu lại nói: “Tại sao không cầm đi tặng cho Dư Nhã Thiểm mà anh yêu thương chứ?”
Nói xong, cô còn không dám nhìn sắc mặt của Khúc Chấn Sơ, quay người đi về phòng.
Hai tay buông thõng bên người của Khúc Chấn Sơ siết chặt lại thành nắm đấm.
Ánh mắt anh đỏ rực, vằn những tơ máu.
“Rút những lời mà cô nói ban nãy lại.”
Giọng nói của anh rất thấp, như đã dùng hết toàn bộ sức lực để đem lời nói bật ra khỏi cổ họng.
Nhưng An Diệc Diệp vẫn nghe thấy.
Cô không dừng bước, tiếp tục đi lên trên.
Khúc Chấn Sơ chợt cất cao giọng, như một con sư tử đang giận dữ.
Anh dùng sự giận dữ và kiêu ngạo của mình để bảo vệ sự tự tôn cuối cùng.
“Cô còn bước thêm một bước nữa! Tôi sẽ khiến cô phải hối hận! Hối hận cả đời này! Khúc Chấn Sơ tôi nói được làm được!”
An Diệc Diệp dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Cô không dám.
Không dám để Khúc Chấn Sơ nhìn thấy nước mắt của cô.
Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng mà cô có thể bảo vệ.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng khiến nước mắt ngừng chảy, khiến cho giọng nói trở về trạng thái bình thường.
“Ngoài việc uy hiếp ra, anh còn làm được gì khác không?”
Nói xong, nước mắt cô lại tuôn ào ra, khóe mắt cô ướt sũng.
Tầm nhìn mờ đi, cô ra sức chớp chớp mắt, nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt.
Nhưng rất nhanh, tầm nhìn lại trở nên mơ hồ.
Cô vội chạy về phòng.