Chương 606
Tiêu Nhĩ Giai sớm đã bị dọa sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không giọt máu.
Cô ta hoảng sợ nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Anh sẽ không đánh phụ nữ, đúng không? Anh không thể đánh tôi.”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ không hề dao động, lúc này, trong mắt anh, dường như Tiêu Nhĩ Giai chỉ là một người chết.
“Cô không phải phụ nữ.”
Âm thanh của anh lạnh lẽo.
Anh khẽ vung tay, ném Tiêu Nhĩ Giai ra ngoài.
Tiêu Nhĩ Giai bị quẳng xuống đất, lập tức kêu lên thảm thiết.
Nhưng Khúc Chấn Sơ không hề dao động, tiếp tục đi về phía cô ta.
Nhìn thấy sát ý và hung quang trong mắt anh, An Diệc Diệp giật nảy mình, vội vàng đi lên trước, giữ chặt cánh tay căng cứng của anh.
“Khúc Chấn Sơ, em không sao, chúng ta đi lên trước nhé?”
Khúc Chấn Sơ lại không hề nghe thấy lời của cô, vẻ mặt tràn đầy sát khí nhìn Tiêu Nhĩ Giai.
“Tôi đã từng nói, nếu dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ lập tức giết cô.”
Lời của Khúc Chấn Sơ khiến An Diệc Diệp kinh hãi, cô vội vàng ngăn trước mặt anh.
“Chúng ta đi lên trước có được không?”
Dứt lời, cô vội dùng hai tay ôm lấy anh, ôm chặt Khúc Chấn Sơ vào trong ngực, muốn hóa giải cơn thịnh nộ đang quay cuồng trên người anh.
Thấy thế, Tiêu Nhĩ Giai vội đứng lên, vừa lăn vừa bò mà chạy trốn.
Bị An Diệc Diệp ngăn lại, Khúc Chấn Sơ dừng bước, hai tay ôm lấy cô thật chặt.
Sức của anh rất lớn, khiến An Diệc Diệp đau đến nhíu mày, nhưng vẫn nhất quyết không buông anh ra.
“Sau này, tôi sẽ không để em rời khỏi lâu đài cổ nữa.”
Âm thanh mang theo sự hoảng sợ, An Diệc Diệp biết, anh nói được nhất định sẽ làm được.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện hôm nay lại có tác dụng ngược, khiến bệnh của Khúc Chấn Sơ càng thêm nghiêm trọng.
Tất cả mọi cố gắng trước đó đều phí công vô ích.
Cô kéo chặt Khúc Chấn Sơ, với ý định vãn hồi.
“Không được, Khúc Chấn Sơ, em luôn phải ra ngoài, anh không thể nhốt em cả đời ở lâu đài cổ được.”
“Tôi có thể.” Khúc Chấn Sơ dứt khoát nói.
An Diệc Diệp nhíu mày, trong lòng cảm thấy tinh thần rất suy sụp.
Lại có thể vì chút sai lầm nhỏ như thế, mà cố gắng thời gian dài như vậy trước kia đều đổ sông đổ biển hết.
Cô không kìm được nói: “Khúc Chấn Sơ, anh có thể thử khống chế tâm trạng của mình một chút hay không?”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
An Diệc Diệp nhân tiện muốn thoát khỏi vòng ngực của anh.
Nhưng cô vừa động, bàn tay Khúc Chấn Sơ đã lại giữ chặt eo cô, bàn tay còn lại sờ lên gương mặt cô, ánh mắt ánh lên vẻ nguy hiểm.