CHƯƠNG 443
Dù vậy anh cũng không bỏ cuộc, ngày nào cũng đúng giờ tới đây.
Khúc Chấn Sơ khẽ gật đầu, hỏi như thường lệ: “Hôm nay bà Nguyễn có nhà không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với bà ấy.”
“Hôm nay bà Nguyễn có việc, không tiện gặp khách. Cậu Khúc quay lại sau nhé.”
Khúc Chấn Sơ bị từ chối năm lần liên tiếp, nếu là trước đây, chắc chắn anh đã bất chấp mà xông vào, lục tung mọi ngóc ngách cho đến khi tìm thấy An Diệc Diệp mới thôi.
Nhưng bây giờ anh lại chỉ bình tĩnh gật đầu.
“Vậy khi nào bà Nguyễn mới rảnh để tôi có thể gặp?”
Thẩm Trình cười khẽ: “Lịch trình của bà Nguyễn không phải một quản gia nhỏ bé như tôi có thể biết được. Cậu Khúc, tôi khuyên cậu hãy từ bỏ đi.”
Ông ta đang nói, bên trong đột nhiên có một một vệ sĩ đi ra.
Anh ta vội vã tới sau lưng Thẩm Trình, rướn người thì thầm vào tai ông ta điều gì đó.
Sau khi nghe xong, ý cười trên mặt Thẩm Trình lại nhiều hơn, ông xoay người hơi khom eo trước Khúc Chấn Sơ.
“Cậu Khúc, bà chủ cho mời.”
Khúc Chấn Sơ nhìn ông ta.
“Không phải nói bà Nguyễn không có ở nhà sao?”
Quản gia cười nhạt, trả lời rất khuôn mẫu: “Lịch trình của bà Nguyễn làm sao một quản gia nhỏ bé như tôi có thể hiểu được?”
Nói xong ông ta nghiêng người, đưa tay làm tư thế mời.
“Cậu Khúc, mời vào.”
Khúc Chấn Sơ thở nhẹ một hơi, anh đã tới đây năm lần cuối cùng cũng có thể bước qua cánh cửa này, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Đây là lần thứ hai anh vào nhà họ Nguyễn.
Theo quản gia đi qua hành lang dài, Khúc Chấn Sơ nhìn thấy di vật văn hoá đồ cổ đặt ở hai bên hành lang, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của An Diệc Diệp.
Anh bất giác cong môi cười.
“Diệc Diệp rất thích những văn vật ở hành lang này.”
Quản gia nghe thấy âm thanh ở phía sau, ý cười trên môi vẫn không thay đổi.
“Đây đều là văn vật được nhà họ Nguyễn truyền lại qua nhiều thế hệ.”
Nói xong ông đưa Khúc Chấn Sơ đi qua hành lang, đến thẳng phòng khách.
Khúc Chấn Sơ bước vào, nhìn thấy bà Nguyễn mặc váy đen đang ngồi trên ghế.
Bà ta đặt tay trên gối, thấy anh đi vào thì đặt chén trà trên tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt đầy trí tuệ ấy mang theo sức mạnh to lớn và dịu dàng.
Khoảnh khắc Khúc Chấn Sơ nhìn thấy bà ta, trong đầu hiện lên dáng vẻ của An Diệc Diệp.
Bà Nguyễn bình tĩnh nhìn anh.
“Cậu Khúc đến đây tìm tôi nhiều lần, xin hỏi là có chuyện gì?”
Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua hai tách trà trên bàn.
“Không biết lúc trước bà Nguyễn đã uống trà với ai ở đây vậy?”