CHƯƠNG 442
Chiết Lam sửng sốt, còn tưởng Khúc Chấn Sơ đã từ bỏ việc tìm kiếm, không ngờ lúc này anh lại nói tiếp: “Điều tra nhà họ Nguyễn.”
Một câu nói ngắn gọn nhưng lại khiến Chiết Lam đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở to.
Nhà họ Nguyễn?
Nhà họ Nguyễn bí ẩn nhất toàn quốc?
Không ai dám điều tra quá khứ của nhà họ Nguyễn, bởi vì còn chưa tra được thông tin gì hữu ích, rất có thể nhà họ Nguyễn đã tìm tới cửa trước rồi.
Lại có thêm vài người thử nữa nhưng không ai dám làm.
Nhưng bây giờ Khúc Chấn Sơ lại yêu cầu họ điều tra nhà họ Nguyễn.
Nếu bị người nhà họ Nguyễn phát hiện…
Chiết Lam hơi do dự, nhưng ánh mắt Khúc Chấn Sơ lại rất kiên định.
Anh cầm chiếc khăn trong tay, tự tin nói: “Chắc chắn nhà họ Nguyễn có liên quan đến việc An Diệc Diệp mất tích.”
Chiết Lam cau mày, cho dù thật sự có liên quan đến nhà họ Nguyễn, có lẽ họ còn chưa bắt đầu điều tra đã bị phát hiện.
“Anh thật sự muốn điều tra?”
Khúc Chấn Sơ nhắm mắt.
“Đúng.”
Biết được sự lo lắng của Chiết Lam, anh trầm ngâm giây lát rồi lại mở mắt ra nói: “Bắt đầu điều tra từ Thẩm Trình, điều tra rõ xem người đứng sau bệnh viện có quan hệ gián tiếp với nhà họ Nguyễn không? Cho dù chỉ có một chút manh mối cũng không được bỏ qua.”
Chiết Lam vẫn hơi do dự nhưng thấy ánh mắt kiên định của Khúc Chấn Sơ thì chỉ đành gật đầu.
“Vâng.”
Khúc Chấn Sơ dặn dò: “Cẩn thận, đừng để bị họ phát hiện.”
Sau khi Chiết Lam đi, Khúc Chấn Sơ mới lấy mặt vòng trên cổ tay ra, hình ảnh của An Diệc Diệp lại xuất hiện trước mắt.
Khúc Chấn Sơ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào.
“Diệc Diệp, rốt cuộc em có quan hệ thế nào với nhà họ Nguyễn?”
Nhà họ Nguyễn nằm ở trung tâm thành phố sầm uất.
Ở nơi toàn toà nhà cao tầng này có một toà nhà riêng biệt, khác bhoàn toàn với những toà nhà cao tầng xung quanh.
Nơi tấc đất tấc vàng này trong tay người nhà họ Nguyễn đã được xây dựng thành một vườn hoa, đình viện và hành lang dài.
Từ cổng lớn đi vào, đập vào mắt là những di vật văn hoá quý giá đủ để đưa vào viện bảo tàng.
Chúng được đặt ngẫu nhiên ở hai bên hành lang, kín đáo nói lên thân phận của nhà họ Nguyễn.
Đây là lần thứ năm Khúc Chấn Sơ tới đây.
Quản gia mỉm cười nhìn anh, ánh mắt hiện lên vẻ ranh mãnh như hồ ly.
Ông ta nhìn người đứng ngoài cửa.
“Cậu Khúc lại tới à?”
Bắt đầu từ mấy ngày trước, ngày nào Khúc Chấn Sơ cũng đích thân tới đây, yêu cầu gặp bà Nguyễn.
Nhưng lần nào cũng bị từ chối ngoài cửa.