CHƯƠNG 318
“Cô nhi viện đó đã từng nuôi dưỡng cô, bên trong còn có hơn hai mươi đứa trẻ, còn có viện trưởng.”
“Cô có biết hay không? Vì cứu những đứa bé đó, viện trưởng đã bị…”
An Diệc Diệp cắn môi dưới, nước mắt lại từ hốc mắt tuôn ra.
Không ngờ Dư Nhã Thiểm lại bật cười.
“Như vậy không phải rất tốt sao? Chết như vậy, không chừng người ta còn có thể phong cho bà ta cái danh hy sinh anh dũng, bà ta còn phải cảm tạ tôi đấy.”
“Dư Nhã Thiểm!”
An Diệc Diệp gào lên.
Dư Nhã Thiểm chợt nhíu mày.
“Tôi cảm thấy cô hãy lo lắng cho bản thân cô đi.”
Cô ta quay đầu liếc mắt ra hiệu với Phùng Tấn.
Phùng Tấn lập tức tiến lên, đè An Diệc Diệp lên tường.
Dư Nhã Thiểm lắc lắc dao găm trong tay, vỗ vỗ trên mặt An Diệc Diệp.
“Cô nói xem, tôi nên bắt đầu ra tay từ chỗ nào mới tốt? Trước tiên móc mắt cô hay cắt mũi cô?”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, mũi dao lạnh lẽo lướt khắp mặt An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp trừng to mắt nhìn cô ta chằm chằm.
“Cô tốt nhất hãy giết chết tôi, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cô phải chịu báo ứng mà cô nên nhận.”
Bị cô nhìn như vậy, Dư Nhã Thiểm chợt cảm thấy hơi sợ hãi.
Cô ta quơ quơ con dao găm trong tay.
“Vậy thì hãy thử một chút!”
Dứt lời, cô ta lại nâng dao găm trong tay lên.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, trước hết móc đôi mắt này của cô ra rồi mang tặng cho Khúc Chấn Sơ nhìn xem.”
An Diệc Diệp nhìn thẳng cô ta, không hề né tránh.
Dao găm của Dư Nhã Thiểm vừa sắp hạ xuống, một thanh âm bất ngờ từ bên ngoài truyền đến.
“Đừng động!”
Dư Nhã Thiểm dừng động tác lại, nhưng không hề quay đầu, mà lại nhanh chóng đâm xuống.
Mũi dao đã đến trước mắt, An Diệc Diệp chợt giãy mạnh một cái.
Phùng Tấn phía sau dường như quá lơ là, lại thật để An Diệc Diệp giãy ra.
Dao găm của Dư Nhã Thiểm hạ xuống, xẹt qua sát trán cô, gây ra một vết thương chỗ sát mép tóc.
Máu tươi lập tức tuôn ra, từ trán nhỏ giọt xuống.
Lúc này, Mai Ấn Cầm đã vọt vào.
Anh ta bắt được tay Dư Nhã Thiểm, bẻ quặt về phía sau.
Đối phương hét lên một tiếng, dao găm rơi khỏi tay.
Mai Ấn Cầm một đá đá bay dao găm ra ngoài, quay người ném Dư Nhã Thiểm vào góc.
Phùng Tấn bên cạnh lại bắt được An Diệc Diệp, túm lấy cô lui về phía cửa.
“Đừng lộn xộn.” Phùng Tấn lạnh lùng quát Mai Ấn Cầm.
Mai Ấn Cầm căng thẳng nhìn con cao trên cổ An Diệc Diệp.
Sắc mặt cô đã tái mét, máu tươi chảy xuống từ thái dương, dọc theo độ cong của cằm nhỏ xuống mặt đất.