CHƯƠNG 235
Khúc Chấn Sơ đứng trước cửa phòng nhìn bóng lưng cô.
Cho dù người trước mắt là cô con gái độc nhất vô nhị của nhà họ Tiêu thì có sao chứ?
Là vợ của Khúc Chấn Sơ anh, vậy là đủ rồi.
Ngày hôm sau, Khúc Chấn Sơ còn chưa đi bệnh viện, Dư Nhã Thiểm đã đến trước một bước.
Mặt cô ta vẫn còn đang quấn băng y tế, vừa nhìn thấy Khúc Chấn Sơ thì cô ta liền bật khóc.
“Anh Chấn Sơ, sao anh mãi cũng không đến bệnh viện thăm em?”
Khúc Chấn Sơ thấy cô ta thì nhíu mày lại.
“Cô cảm thấy tôi nên đi thăm cô sao?”
Dư Nhã Thiểm nhìn lên tầng, nghiến răng nói: “Mấy ngày này anh đều ở với người phụ nữ đó sao?”
“Cô ấy là vợ của tôi.”
“Nhưng em là người mà anh đã đợi mười hai năm!”
Dư Nhã Thiểm đột nhiên cất cao giọng, nhào qua kéo Khúc Chấn Sơ.
“Anh Chấn Sơ, là anh nói với em đã đợi em mười hai năm, nói anh sẽ đuổi người phụ nữ kia ra khỏi nhà sớm thôi, nói sẽ luôn chăm sóc cho em!”
“Khi trước rõ ràng chính anh đã nói vậy? Bây giờ thì sao? Người phụ nữ kia hại mặt em thành ra như vậy, anh lại vẫn mãi ở bên cô ta?”
Cô ta chỉ tay lên trên tầng, tức giận nói: “Nếu không phải do cô ta! Sao em có thể thành ra như vậy được?”
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ trở nên càng khó coi hơn.
“Đây chính là lí do mà cô nhốt cô ấy ở chung một phòng với Lưu Ngạn sao?”
Anh hét lên, khiến Dư Nhã Thiểm yên tĩnh lại ngay lập tức.
Sắc mặt cô ta trắng bệch.
“Đó, đó là do em không cẩn thận, sao em biết được? Lúc đó em sợ muốn chết, nhỡ Lưu Ngạn đuổi theo thì phải làm sao? Em thật sự không cố ý.”
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn cô ta.
“Vì cô mà cô ấy mới bị bắt đi, cô còn muốn nói gì nữa?”
Ánh mắt Dư Nhã Thiểm sáng lên.
“Sao em biết được tên Lưu Ngạn kia sẽ đến tìm em?”
“Vậy phải hỏi xem cô đã làm gì với anh ta! Anh ta mới không cam lòng mà đến tìm cô!”
Vừa nãy ở trong phòng giam, Khúc Chấn Sơ đã hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi.
Anh không ngờ, “Nhã Thiểm” lại thành một người như vậy.
Lợi dụng Lưu Ngạn để có được sự đồng tình của anh, uy hiếp, hãm hại người khác, không ngờ cô ta lại có thể làm những chuyện này mượt mà đến vậy!
Nếu không phải vì chuyện này, anh còn bị che mắt bao lâu nữa?
Sắc mặt Dư Nhã Thiểm vô cùng khó coi.
“Anh đang trách em sao? Anh đừng quên trước kia anh đã đồng ý với em!”
Khúc Chấn Sơ rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt lạnh nhạt.
“Điều tôi đã đồng ý với cô tôi sẽ không thay đổi, cô muốn tiền, tôi sẽ đưa cho cô, có điều, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi và Tiêu Nhĩ Giai nữa.”
Dư Nhã Thiểm hoảng sợ nói: “Vậy mặt của em thì sao?”
Khúc Chấn Sơ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.