BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 303


Khúc Chấn Sơ kéo cô rời khỏi khuôn viên cũ.


Quả nhiên, bọn họ vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.


Không ai ngờ sau những gì đã xảy ra, Khúc Chấn Sơ còn có thể đối xử với An Diệc Diệp như vậy.


Nhưng Khúc Chấn Sơ lại tin tưởng An Diệc Diệp vô điều kiện, bỏ qua tất cả cái nhìn và gièm pha của mọi người.


Đúng như lời hứa của anh.


Anh chưa từng tin tưởng người khác như thế, nhưng một khi đã tin thì không hề do dự.


Khúc Chấn Sơ nắm chặt tay cô, mắt nhìn thẳng, kéo cô xuyên qua đám người đi ra ngoài.


Ngay cả An Diệc Diệp cũng phải ngạc nhiên về sự tín nhiệm của Khúc Chấn Sơ đối với mình.


Tình cảm phải nhiều cỡ nào thì mới có thể tin tưởng vô điều kiện như vậy.


An Diệc Diệp thầm cảm thấy ngọt ngào, nhưng lại không biết, những điều này đang từ từ làm hao mòn sức chịu đựng của Khúc Chấn Sơ.


An Diệc Diệp được Khúc Chấn Sơ mang về lâu đài cổ, được anh an ủi nhanh chóng ngủ thiếp đi.


Đến tận đêm khuya, Khúc Chấn Sơ mới từ trong lâu đài cổ đi ra.


Ánh sáng lờ mờ, anh giẫm lên bóng đêm đi đến vườn hoa.


Trong khuôn viên, quản gia đã đứng ở bên cạnh.


“Cậu chủ, đã tìm được người rồi.”


Khúc Chấn Sơ đảo mắt, nhìn thấy ở phía khác, một người bị trói nằm trên mặt đất, anh nhấc chân đi tới.


Thầy Lý bị trói chéo tay, miệng còn bịt lại bởi băng keo.


Thầy Lý không ngừng giãy dụa, kính mắt gọng đen đã sớm không biết rơi ở đâu rồi, hết sức chật vật.


Khúc Chấn Sơ đi đến bên cạnh Thầy Lý, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Thầy Lý.


Bóng đêm mịt mờ, lờ mờ có thể nhìn thấy hình dạng của anh.


Ánh mắt Khúc Chấn Sơ lạnh lùng, không hề có chút tình cảm nào, dường như đang nhìn một người chết.


Một vệ sĩ đi lên phía trước, xé băng keo dính miệng Thầy Lý ra, Thầy Lý lập tức kêu lên:


“Các người muốn làm gì? Đây là phạm pháp… ưm!”


Thầy Lý vừa mới nói được một câu, đã bị Khúc Chấn Sơ giẫm một cái vào bả vai, đè ở trên mặt đất.


“Ông đã làm gì với vợ tôi?”


Thầy Lý cả người run rẩy.


“Không có… tôi chẳng hề làm gì, là cô ấy trước…”


Bốp!


Ông ta còn chưa nói xong, ánh mắt Khúc Chấn Sơ đã trầm xuống, đá mạnh một đá vào lồng ngực ông ta, tiếng xương sườn đứt gãy lập tức vang lên.


Anh rủ mắt xuống, ánh mắt có vẻ dữ tợn.


“Cho ông thêm một cơ hội.”


Thầy Lý cả người run rẩy, khóc lóc kể lể.


“Chỉ là tôi rất cần tiền, tôi thật hết cách rồi.”


Ông ta lặng lẽ liếc nhìn Khúc Chấn Sơ, thấy anh không ngắt lời mình thì mới tiếp tục kể lể.


“Là cô ta cho tôi tiền, bảo tôi làm như vậy… nếu không tôi không có tiền phẫu thuật cho mẹ thì bà ấy sẽ chết, anh hãy tha cho tôi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc