Chương 564
Khúc Chấn Sơ?
An Diệc Diệp mở to mắt.
Dưới ánh đèn, bóng Khúc Chấn Sơ kéo dài, nhưng đó thực sự là anh.
“Sao anh lại ở đây?”
Cô nhớ lâu đài của Khúc Chấn Sơ cách nơi này khá xa, mà bây giờ đã là hai giờ đêm…
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, mỉm cười.
“Anh xin lỗi.”
An Diệc Diệp nghe thấy ba chữ này mà lòng chua xót.
“Em không trách anh.”
“Anh không cố ý.” Khúc Chấn Sơ nói.
An Diệc Diệp thấy lòng càng chua xót hơn: “Em biết.”
Sao Khúc Chấn Sơ có thể thật sự đánh cô chứ?
Hơn nữa là cô lừa anh trước.
An Diệc Diệp nhìn người đứng dưới, không thấy xe anh ở gần đó thì hỏi: “Anh đến bằng cách nào vậy?”
Khúc Chấn Sơ chỉ cười, không nói.
Khi bà Nguyễn ra lệnh không cho anh đến bệnh viện, đồng thời cũng chặn hết đường lớn nội thành, xe của Khúc Chấn Sơ vừa xuất hiện đã bị chặn.
Anh đi bộ từng bước một tới đây.
Ba tiếng.
Mỗi bước đi, trong đầu anh đều nhớ lại dáng vẻ của An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp nhìn anh, không biết vì sao nhìn anh cười, cô lại thấy đau lòng.
“Anh có muốn lên không?”
“Thôi. Anh đến thăm em thôi, em mau ngủ đi.”
An Diệc Diệp vẫn do dự, sao cô có thể ngủ mà để Khúc Chấn Sơ đứng bên ngoài được?”
Nhưng ánh mắt của Khúc Chấn Sơ lại khiến cô không thể từ chối.
Cô quay về giường nằm một lúc rồi lại vội vàng chạy ra.
Cô cúi đầu nhìn xuống, Khúc Chấn Sơ vẫn đang đứng bên ngoài.
“Khúc Chấn Sơ, sau này em sẽ không lừa anh nữa.”
Người đứng dưới đèn đường vẫn không đi, đúng như lời anh đã hứa lúc nãy.
Trong lòng An Diệc Diệp chua xót, cô hơi muốn khóc.
“Khúc Chấn Sơ, sau này em sẽ không lừa anh nữa.”
Cô nhẹ nhàng nói.
Khúc Chấn Sơ đứng dưới cửa sổ phòng An Diệc Diệp cả đêm, đến khi bình minh ló dạng anh mới đi.
Trong lâu đài.
Anh mang theo khí lạnh vào nhà, quản gia thấy anh thì vội ra đón.
“Bác sĩ đã sẵn sàng rồi ạ.”
Ông lo lắng nhìn Khúc Chấn Sơ.
Nhưng Khúc Chấn Sơ chỉ khẽ gật đầu rồi bước lên lầu.
Trong căn phòng mờ tối chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ.