CHƯƠNG 133
Nhưng đợi một lúc cũng không thấy An Diệc Diệp có phản ứng gì, cô ta vừa quay đầu lại, vài chục con sâu sắc màu sặc sỡ xuất hiện trước mặt cô ta, có vài con còn rơi xuống tay cô ta!
“Aaa!!!”
Dư Nhã Thiểm lập tức hét lên, cô ta hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, chạm vào ghế rồi ngồi phịch xuống.
“Cô làm trò gì vậy!”
An Diệc Diệp vẩy vẩy quyển sách, để mấy con sâu cuối cùng rơi xuống.
“Đồ của cô, trả cho cô.”
Dư Nhã Thiểm nhìn An Diệc Diệp với vẻ mặt khó tin.
Trước kia rõ ràng An Diệc Diệp sợ cái thứ này muốn chết.
Chỉ cần nửa đêm ném một con lên mặt cô, chắc chắn cô sẽ khóc cả đêm đó.
Sao bây giờ lại không sợ nữa rồi?
Cô ta nghiến răng, cười khẩy rồi đứng dậy.
“Đây là quà tôi tặng cô đấy, tôi còn tưởng rằng cô sẽ thích chúng nữa cơ. Cô không thích, lần sau tôi đổi thứ khác vậy.”
An Diệc Diệp nghĩ đến những trò đùa của cô ta trước kia, lặng lẽ nắm chặt hai tay lại.
“Giữ lại cho mình đi.”
Nhưng Dư Nhã Thiểm vẫn không chịu thôi, lúc đi đường còn đột nhiên ngáng chân cô.
Giờ giải lao cô ra ngoài một chút, lúc về thì sách vở đã bị vứt khắp nơi, bàn học còn bị lật đổ.
Tiết thể dục di chuyển dụng cụ còn bị nhốt ở trong phòng dụng cụ.
Giống hệt như trước kia, đây đều là những trò Dư Nhã Thiểm thường làm.
Nhưng An Diệc Diệp đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi.
Muốn ngáng chân cô, cô sẽ tránh đi, hoặc là coi như không nhìn thấy mà giẫm vào chân cô ta.
Sách vở bị vứt lung tung, cô sẽ không thu dọn, lát nữa đợi giáo viên đến, cô kiên quyết yêu cầu nhà trường trích xem camera, kiểm tra xem là ai làm.
Bị khóa trong phòng dụng cụ, cô sẽ gọi điện cho quản gia, lặng lẽ chờ đợi.
Nhưng, khi Dư Nhã Thiểm và một vài người khác mặt mày dữ tợn chặn cô trong góc của tòa nhà giảng đường thì cô vẫn có chút hoảng loạn.
Trước kia lúc ở cô nhi viện, Dư Nhã Thiểm đã từng đánh cô.
Vì chuyện đó, cô còn từng nhập viện.
An Diệc Diệp lùi lại một bước, cô không ngờ, Dư Nhã Thiểm lại to gan đến vậy, lại chặn cô lại lúc tan học.
Sinh viên xung quanh đi ngang qua, nhìn thấy bọn họ liền sợ hãi chạy đi, không ai dám dính vào chuyện này.
“Mấy người muốn làm gì?”
“Sợ rồi sao? Không phải trước đó cô còn ghê gớm lắm sao?”
Dư Nhã Thiểm bước tới, khoanh tay trước ngực, rồi giơ tay ra đẩy cô.
“Không phải là cô chẳng sợ gì hết sao?”
An Diệc Diệp nhíu mày, lưng va vào tường, cơn đau ập đến.
“Cô muốn làm gì? Quản gia còn đang đợi tôi ở bên ngoài, nếu tôi ra muộn, ông ấy sẽ vào đây tìm tôi đấy.”