*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Xuỵt… đừng sợ, anh sẽ mang em đi, sau này em không cần chịu Khúc Chấn Sơ bắt nạt nữa.”
Thấy An Diệc Diệp đã hoàn toàn nhắm mắt lại, anh ta đưa tay cẩn thận vén sợi tóc rủ trên mặt cô ra, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.
“Anh xin lỗi, Diệc Diệp.”
Nói xong, anh ta lập tức quay người, đặt An Diệc Diệp lên lưng mình, mở cửa, đi ra phía ngoài.
Phía khác hành lang, Khúc Diên Nghị trừng mắt nói chuyện với Tiêu Nhĩ Giai qua điện thoại.
“Mai Ấn Cầm vẫn luôn ở trong phòng bệnh, không tìm được cơ hội ra tay.”
“Ngày mai tôi sẽ tiếp tục đến thử một chút. Đương nhiên, chúng ta đây là đôi bên cùng có lợi mà thôi.”
Nói xong, anh ta chợt nghe thấy tiếng động nhỏ xíu từ phía phòng bệnh của An Diệc Diệp truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Mai Ấn Cầm đang cõng An Diệc Diệp đi ra.
An Diệc Diệp ghé trên lưng Mai Ấn Cầm, không biết là ngủ thiếp đi, hay là hôn mê.
Anh ta hơi sửng sốt một chút, một lát sau, mới chậm rãi nở nụ cười, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng sâu.
“Xem ra có người đang giúp chúng ta rồi.” Anh ta nói với người trong điện thoại.
Mai Ấn Cầm cõng An Diệc Diệp từ trong bệnh viện ra, đặt cô ở cửa hông bệnh viện, trên xe cũng đã sớm chuẩn bị xong, giúp cô đeo dây an toàn lên.
Khi anh ta đang định đi lên, thì Khúc Diên Nghị chợt từ phía sau anh ta đi ra.
Thừa dịp đối phương không chú ý, Khúc Diên Nghị giơ cao gậy gỗ trong tay lên, bỗng đập xuống gáy Mai Ấn Cầm.
Mai Ấn Cầm thậm chí không kịp quay đầu, mắt tối sầm lại, lập tức ngã trên mặt đất.
Khúc Diên Nghị cúi đầu nhìn một chút, xác nhận anh ta đã hôn mê, thì đi lên phía trước, ôm An Diệc Diệp từ trong xe ra, bỏ cả hai người lên xe của mình.
Tiêu Nhĩ Giai nhìn An Diệc Diệp vẫn đang hôn mê một chút, tay từ từ mò tới cổ cô.
Chỉ cần nhẹ nhàng dùng lực…
Cô ta vừa nảy sinh ý nghĩ này, Khúc Diên Nghị đã ngăn cản cô ta.
“Không được.”
Lúc này, Tiêu Nhĩ Giai mới thu tay lại, quay đầu nhìn về phía anh ta.
“Tôi nói anh, có phải anh đã thích người phụ nữ này rồi hay không?”
Khúc Diên Nghị cúi đầu xuống, ánh mắt dừng trên người An Diệc Diệp.