CHƯƠNG 168
Màn đêm buông xuống, đường phố lên đèn, sáng trưng như ban ngày.
Talia là nữ thần chấp chưởng vạn món ngon trong thần thoại phương Tây, mà nhà hàng Talia ở trước mặt cũng là nhà hàng Michelin ba sao duy nhất trong nước.
Cho dù là về hương vị, hoàn cảnh hay phục vụ đều thuộc tiêu chuẩn cao nhất, nhưng đi cùng với đó chính là tiêu chuẩn tiêu xài làm người ta phải líu lưỡi.
Trước kia An Diệc Diệp nghe người khác nói đến, chỉ ăn một món bánh ngọt ở bên trong này cũng đã tiêu sạch tiền tiết kiệm một năm của một công nhân bình thường.
Huống chi, cho dù muốn vào ăn cơm, ít nhất cũng phải đặt trước một tuần.
An Diệc Diệp nhìn nhà hàng trước mặt, rề rà mãi không chịu nhúc nhích.
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, thấy hình như cô có hơi lo lắng, đường nét ngũ quan bất giác mềm mại hẳn đi.
“Ngẩn ra đó làm gì?”
An Diệc Diệp do dự cúi đầu.
“Muốn vào đó ăn cơm sao?”
Cô nhìn chiếc váy và đôi giày vải bình thường của bản thân, cho dù trước đây cô chưa từng đến nơi này thì cũng biết rõ.
Muốn ăn cơm ở nhà hàng như thế này, cũng có yêu cầu về cách ăn mặc.
Nếu Khúc Chấn Sơ báo cho co biết trước, cô còn có thể đổi một bộ đồ khác.
Khúc Chấn Sơ thấy cô mãi không chịu cử động, ngược lại cứ ôm lấy áo của anh, trong mắt lộ ra chút ý cười, duỗi tay cầm lại áo vest của bản thân, tiện tay quăng ra hàng ghế sau.
“Cũng không phải thứ quý báu gì, ôm mãi làm gì?”
Rõ ràng lúc nãy là anh yêu cầu An Diệc Diệp cầm, nếu không lấy thì sẽ lộ ra vẻ mặt không vui, bây giờ lại nói nó giống như một thứ rác rưởi.
An Diệc Diệp bị anh kéo xuống xe, thấy có thêm vài người bước vào nhà hàng.
Đàn ông mặc vest, nữ mặc lễ phục hoặc quần áo nghiêm túc, mang giày cao gót, cô lập tức do dự.
“Tôi có cần thay quần áo không?”
Khúc Chấn Sơ nhìn theo tầm mắt của cô, kéo cô lại.
“Chỉ cần là chỗ của tôi thì không ai dám cản cô.”
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ duỗi tay ôm eo cô.
“Nhà hàng này là của tôi, vốn là vì…”
Anh nói được một nửa, đột nhiên nhíu mày, hình như bắt đầu bực bội.
Nhà hàng này vốn chính là một trong những vương quốc anh xây dựng cho “Thiểm Thiểm”, vốn định đưa cô đến.
Khúc Chấn Sơ không nói tiếp, kéo An Diệc Diệp đi thẳng vào trong.
Người phụ trách mở cửa nhìn thấy hai người bọn họ đến, nét mặt lộ ra nụ cười tươi xứng đáng được mười điểm, thân thiết nhưng lại làm người ta không cảm thấy phiền.
“Anh Khúc, vẫn là phòng ở tầng cao nhất sao?”
Khúc Chấn Sơ gật đầu, lập tức đi vào.
An Diệc Diệp bị anh ngang ngược kéo vào, đi xuyên qua những khách hàng đang chuẩn bị dùng cơm ở sảnh lớn.
Tất cả mọi người lục tục quay đầu nhìn về phía bọn họ, ánh mắt nhìn tới nhìn lui trên người An Diệc Diệp, có người vui cười, có người lộ ra ác ý.