BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 463

Lá gan của Vũ Thực này cũng lớn quá rồi đó!

Tuy đã biết người này háo sắc, nhất là thích những cô gái trẻ trung, nhưng không ngờ ông ta lại dám động tay động chân với con gái nuôi mà bà Nguyễn mới nhận ở trong buổi tiệc nhà họ Nguyễn.

Chán sống rồi sao?

Thấy hành vi của mình bị phát hiện, Vũ Thực nhanh chóng thu tay về.

Ông ta quay sang nhìn mọi người xung quanh, cười đùa xua tay.

“Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi.”

“Tôi chỉ muốn đưa một tấm danh thiếp cho cô An mà thôi.”

Nói xong, ông ta lấy một tấm danh thiếp ra, muốn nhét vào trong tay An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp lùi về phía sau một bước, ánh mắt lạnh lùng né tránh.

Vũ Thực lập tức có chút ngại ngùng, lại quắc mắt người nước ngoài vừa mới xông vào kia.

“Cậu thì biết cái gì? Đây là lễ nghĩa của Nước Q chúng tôi!”

Người nước ngoài kia nhíu mày, nói: “Lễ nghĩa trên toàn thế giới này nào có hành động như ông mới làm lúc nãy.”

Hai người đang cãi nhau, bà Nguyễn đi ra khỏi vườn, thấy bọn họ đều tụ tập ở đây, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Người nước ngoài kia nhìn thấy bà Nguyễn, vội nói: “Thưa bà, tôi mới nhìn thấy người đàn ông này bắt nạt cô An.”

Bà Nguyễn nghe thấy vậy, ánh mắt nhìn Vũ Thực lập tức hiện lên vẻ bất mãn và uy hiếp.

Vũ Thực bị bà nhìn như vậy thì sợ hãi, cơ thể khẽ run rẩy.

“Bà Nguyễn, tôi chỉ muốn đưa cho cô An một tấm danh thiếp của tôi mà thôi, hoàn toàn không hề làm những chuyện cậu ta vừa mới nói!”

Ông ta quay sang liếc người nước ngoài kia: “Đám người nước ngoài bọn họ hoàn toàn không hiểu lễ nghĩa của chúng ta!”

Người nước ngoài kia vừa nghe thấy vậy lập tức trở nên kích động.

“Bà Nguyễn, lúc đó tôi đã tận mắt nhìn thấy!”

“Chính là người đàn ông này đã kéo tay cô An không chịu buông, còn cọ sát vào người cô ấy nữa!”

“Cậu nói năng vớ vẩn!”

Vũ Thực bất mãn quát ầm lên một tiếng, trừng mắt nhìn tên Trình Giảo Kim đột nhiên xuất hiện này.

Nếu thật sự bị bà Nguyễn phát hiện những chuyện ông ta đã làm, vậy cả nhà họ Vũ sẽ không thể sống nổi nữa!

Bà Nguyễn quay đầu lại nhìn An Diệc Diệp.

Thật ra ban nãy lúc bà ở bên ngoài thì đã lờ mờ nhìn thấy nên mới vội vàng chạy tới như vậy, không ngờ Diệc Diệp đã được người khác ra tay cứu trước.

Bà hài lòng nhìn người đàn ông trước mắt.

“Cậu Will, rất xin lỗi, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”

Nói xong, ánh mắt bà trở nên rét lạnh, quay sang nhìn Vũ Thực.

“Vũ Thực, ban nãy tôi đã nói An Diệc Diệp là con gái nuôi của tôi, cũng chính là người nhà họ Nguyễn. Cậu lại ức hiếp người họ Nguyễn trong chính buổi tiệc của nhà họ Nguyễn, lá gan của nhà họ Vũ các người càng ngày càng lớn rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc