BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 72


Khúc Diên Nghị nhìn thấy cô liền vẫy tay và đi tới.


“Khi quay về trường học, tôi đã đoán có thể gặp cô không. Không ngờ thật sự lại để tôi gặp được.”


Trên mặt cậu ta lộ ra một nụ cười cởi mở. “Sao vậy? Cô ở Nhu Tinh đã quen chưa?”


Mấy người mặc áo vest cũng đi tới.


Khúc Diên Nghị kéo An Diệc Diệp nói với bọn họ: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Tiêu Nhĩ Giai .”


Mấy người đều gật đầu.


“Biết rồi, biết rồi, chúng tôi nghe tiếng đã lâu.”


An Diệc Diệp khẽ gật đầu, tức giận nói: “Diên Nghị , sao cậu lại ở đây vậy?”


“Trước kia tôi là sinh viên Nhu Tinh , vừa tốt nghiệp.”


Năm nay Khúc Diên Nghị hai mươi hai tuổi, đúng là tuổi vừa tốt nghiệp.


Trước đó An Diệc Diệp không nghĩ tới, nếu Khúc Diên Nghị là con cháu nhà họ Khúc , tất nhiên cũng sẽ học ở Nhu Tinh .


Khúc Diên Nghị đặt tay lên vai cô.


“Tôi rất quen thuộc Nhu Tinh , nếu cô có gì khó khăn, có thể trực tiếp nói cho tôi biết.”


An Diệc Diệp không nhịn được cười với cậu ta.


“Tôi không gì khó khăn cả, trường học cũng rất tốt.”


“Được rồi, nếu cô có vấn đề chắc chắn phải nói cho tôi biết đấy. Bây giờ tôi còn có chút việc, không thể đưa cô về được.”


“Không sao, quản gia sẽ đến đón tôi.”


Khúc Diên Nghị khẽ gật đầu, dẫn một đám người xoay người rời đi.


An Diệc Diệp nhìn theo bóng lưng cậu ta.


Khúc Diên Nghị khác với Khúc Chấn Sơ, cậu ta cho người khác cảm giác nhiệt tình lại ôn hòa, hẳn có rất nhiều người thích ở bên cạnh cậu ta.


“Ngài Khúc thật lợi hại, nghe nói anh ấy vừa tốt nghiệp đã vào Khúc thị, bây giờ trên tay còn có một hạng mục lớn đấy!”


“Đúng vậy, khu ngoại thành lúc trước nói sắp mở rộng đã được nhà họ Khúc và nhà họ Tiêu cùng hợp tác, chắc chắn có thể nhanh chóng hoàn thành thôi. Hai ngày trước ba tôi còn nói phải nhanh chân đến xem đấy.”


An Diệc Diệp nghe đến đây thì khiếp sợ quay đầu, giữ lấy người vừa nói chuyện hỏi.


“Các người vừa nói gì? Khi ngoại thành là chỗ nào vậy?”


Đối phương bị giật mình.


“Nhà họ Khúc hợp tác với nhà họ Tiêu … cô không biết sao?”


An Diệc Diệp lắc đầu, vội vàng hỏi: “Có phải là chỗ có cô nhi viện không?”


“Hình như là vậy…”


Sắc mặt An Diệc Diệp chợt biến đổi.


“Không thể nào, ông ta rõ ràng đã hứa với tôi…”


Sắc mặt cô trắng bệch, hoảng hốt xoay người chạy ra ngoài.


Xe Nhà họ Khúc đỗ ở cửa, quản gia đứng ở bên cạnh.


An Diệc Diệp chợt đổi hướng, lén tránh qua bên cạnh và chạy về phía cô nhi viện.


Cô nhi viện Thần Hi ở ngoại thành phía tây, nửa tháng trước, ở đây đã bắt đầu bị phá bỏ và di rời.

Bình luận

Truyện đang đọc