CHƯƠNG 88
Khúc Chấn Sơ nhíu chặt lông mày, dường như quần áo trên người làm anh không thoải mái nên vô thức kéo cà vạt.
An Diệc Diệp liền vội vàng đi tới, tháo cà vạt của anh ra, lại giúp anh cởi giày.
Khi cô đang chuẩn bị cởi luôn áo khoác, Khúc Chấn Sơ đột nhiên mở mắt, tầm mắt tập trung ở trên mặt cô.
“Ngài Khúc ?”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ lóe sáng, đột nhiên giơ tay giữ chặt thắt lưng của An Diệc Diệp và nghiêng người, đè cô xuống dưới người.
“Tiêu Nhĩ Giai ?”
Mặt anh ghé sát lại và khẽ nhíu mày, có vẻ bất mãn cùng tức giận.
“Là cô à?”
Hai tay anh giữ chặt lấy thắt lưng An Diệc Diệp , giam giữ cô ở trong lòng.
“Anh uống say rồi.”
An Diệc Diệp giãy giụa nhưng không thể di chuyển được.
Tay trái của Khúc Chấn Sơ lại càng siết chặt lấy thắt lưng của cô, mắt híp lại, nhìn chằm chằm vào cô.
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Khúc Chấn Sơ , anh uống say rồi…”
Cô còn chưa nói hết, Khúc Chấn Sơ đột nhiên cúi đầu, ngậm vào môi của cô, hôn một cách say đắm.
“A…”
An Diệc Diệp giãy giụa kịch liệt, lại bị Khúc Chấn Sơ nâng cằm lên, cố định không cho cô nhúc nhích.
Trong nụ hôn của Khúc Chấn Sơ còn kèm theo mùi rượu, trong nháy mắt dường như cũng làm cho thần kinh của An Diệc Diệp choáng váng.
Cô vô thức nắm lấy áo Khúc Chấn Sơ .
Khúc Chấn Sơ ngậm môi cô và chậm rãi dừng lại.
Đôi mắt An Diệc Diệp long lanh ánh nước, đôi môi bị hôn tới đỏ bừng lên.
“Tiêu Nhĩ Giai …”
Anh nhíu mày, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra chút chống cự và chán ghét.
“Vì sao cô lại là họ Tưởng?”
An Diệc Diệp thầm rùng mình.
Cô suýt nữa quên, Khúc Chấn Sơ hận nhất là bị người khác sắp xếp, hận nhất là nhà họ Tiêu và cả thân phận của cô bây giờ.
An Diệc Diệp không mở mắt, suy nghĩ rất lâu cuối cùng mới quyết định.
“Khúc Chấn Sơ , tôi thật ra…”
Cô quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ, chậm rãi nói: “Thật ra tôi có một cái tên khác, bạn tốt của tôi đều gọi tôi là Diệc Diệp …”
An Diệc Diệp nhìn anh đầy hi vọng.
Không ngờ Khúc Chấn Sơ chợt ngẩn người ra, vẻ mặt nhanh chóng trầm xuống và trở nên lạnh lùng cứng rắn!
Đôi mắt đã đầy tức giận!