BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

Chương 608

Anh khẽ cong eo, trực tiếp ôm An Diệc Diệp lên, đi vào trong xe của anh bên cạnh.

Anh đóng cửa lại ầm một tiếng, rồi quay người đè lên người An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp bị dọa vội co về phía sau, cả người cuộn tròn lại, trốn ở trong góc.

Nhưng lại nhanh chóng bị Khúc Chấn Sơ kéo ra ngoài.

Chiều hôm đó, Chiết Lam đã đợi rất lâu.

Lúc đầu Khúc Chấn Sơ chỉ là đi xuống tầng đón người, nhưng một đi không trở lại.

Dù gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, cũng không có ai nghe máy, Chiết Lam đành coi như không có gì.

Mãi cho đến đêm khuya, cuối cùng xe của Khúc Chấn Sơ mới rời khỏi bãi đỗ xe ngầm tập đoàn M, rồi đi về phía lâu đài cổ ở vùng ngoại thành.

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ hết sức khó coi, trong mắt tràn đầy hối hận và đau khổ.

Từ trong kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy lúc này ở băng ghế phía sau có một người đang nằm.

Quần áo trên người cô đã bị xé rách, cả người trên dưới không có chỗ da nào còn nguyên vẹn, tất cả đều in dấu hôn xanh tím.

Bờ môi lưu lại dấu vết bị anh cắn rách, dù đã cầm máu, nhưng nhìn thấy vẫn giật mình.

An Diệc Diệp nhắm mắt lại, sớm đã ngủ mê man rồi, nhưng khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt, đủ để nhìn ra vừa nãy cô đã đau khổ cỡ nào.

Trên người cô chỉ phủ một chiếc áo khoác của Khúc Chấn Sơ, dù có đang nằm mơ cũng co tròn lại như một con mèo nhỏ.

Đây là biểu hiện cảm thấy hết sức không an toàn.

Thấy cảnh này, trong lòng Khúc Chấn Sơ lại vô cùng đau đớn.

Giống như một cái kim thép rất to đâm thẳng vào trong lòng, không sờ tới cũng không nhổ ra được, đau đến mức mắt anh căng ra, cay xè.

Anh vẫn không khống chế được hành vi của mình.

Người tổn thương An Diệc Diệp nhiều nhất, không phải ai khác, mà chính là anh.

Bác sĩ nói đúng, nếu An Diệc Diệp tiếp tục ở lại bên cạnh anh, cô chắc chắn sẽ bị tổn thương…

Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ tới cô sẽ rời đi, trái tim Khúc Chấn Sơ sẽ đau đến không thể thở nổi.

Anh sao có thể mất đi người phụ nữ này…

Cô ấy là tất cả những gì anh có.

Chiếc xe chậm rãi chạy vào trong lâu đài cổ, Khúc Chấn Sơ cẩn thận xuống xe, mở ghế sau của xe ra.

Anh cúi người, nhìn chăm chú người đã ngủ say, trong ánh mắt xen lẫn không cam lòng, đau khổ và hối hận.

Lúc lâu sau, Khúc Chấn Sơ mới thận trọng bế cô lên.

Động tác của anh vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, dường như đang đối đãi với một khối thủy tinh sắp vỡ vụn, lo An Diệc Diệp sẽ bị đánh thức.

Vừa ôm An Diệc Diệp tiến vào lâu đài cổ, quản gia đã tiến lên đón.

Đang định nói chuyện, đã bị ánh mắt Khúc Chấn Sơ ngăn lại.

Vừa nhìn về phía ngực anh, ông ta lập tức giật nảy mình.

Buổi trưa, không phải An Diệc Diệp đi đưa đồ sao? Sao giờ lại biến thành dạng này?

Bình luận

Truyện đang đọc