CHƯƠNG 186
Khúc Diên Nghị cười, giơ phần tài liệu trong tay lên.
“Cảm ơn nhé.”
Rồi anh ta quay người đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa thì gặp Khúc Chấn Sơ đã về.
Khúc Chấn Sơ nhìn anh ta, gương mặt hiện ra vẻ bất mãn.
“Sao cậu lại ở đây?”
Khúc Diên Nghị cất tài liệu ra phía sau một cách tự nhiên.
“Anh, em đến đây để thương lượng với anh chuyện đấu thầu lần này.”
Khúc Chấn Sơ lạnh mặt đi.
“Cho dù cậu có tới, tôi cũng sẽ không từ bỏ lần đấu thầu này đâu.”
“Em biết, lần này em nhất định sẽ cạnh tranh công bằng với anh!”
Khúc Chấn Sơ cười khẩy, không để ý anh ta, cất bước đi vào trong.
Mới đi được vài bước, trong lòng lại lờ mờ có chút bất an.
Anh quay đầu nhìn về phía Khúc Diên Nghị, thấy túi tài liệu trong tay anh ta như có chút quen mắt.
Khúc Diên Nghị cầm tài liệu nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự cổ, đi ra đến bên ngoài, cuối cùng mới dừng bước lại.
Anh ta lại xác nhận tài liệu trong tay một lần nữa, quả thật là nội dung đấu thầu lần này.
Anh ta hài lòng nở nụ cười, lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.
“Đã lấy được đồ rồi.”
“Đúng rồi, cái hộp mà cô cho tôi rốt cuộc là cái gì? Cô ta vốn không đồng ý, nhưng xem xong lại đồng ý ngay lập tức.”
“Đương nhiên tôi nhớ vụ hợp tác của chúng ta rồi, có điều cô không thể giữ chân Khúc Chấn Sơ thêm một lúc sao? Suýt chút nữa thì tôi bị anh ta bắt gặp rồi.”
“Được, đến lúc đó rồi nói.”
Cúp máy, anh ta hài lòng nhìn tài liệu trong tay mình rồi đi lên xe.
Trong căn biệt thự cổ.
Khúc Chấn Sơ vừa vào, thấy An Diệc Diệp ngồi bất động trên sofa, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh cô và Mai Ấn Cầm tay trong tay trong buổi lễ ngày hôm đó.
Sắc mặt anh trầm xuống, những đường gân xanh nổi rõ trên trán.
“Xem ra cô vẫn còn nhớ thân phận của mình đấy!”
Anh đột nhiên lên tiếng, rồi ném “bịch” chiếc áo vest khoác ngoài xuống bên cạnh An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khúc Chấn Sơ bèn đứng dậy.
“Tôi đi nghỉ đây.”
“Đứng lại!”
Khúc Chấn Sơ hét lên.
Bước chân của An Diệc Diệp hơi ngừng lại nhưng cô không dừng bước, đi thẳng lên trên nhà.
“Tiêu Nhĩ Giai! Cô đứng lại cho tôi!”
Sắc mặt anh u ám như muốn ăn thịt người, tóm lấy giữ An Diệc Diệp lại.
An Diệc Diệp đứng trên bậc thang, đau đớn nhíu mày lại.
“Anh buông tôi ra.”
Anh không những không buông mà tay còn siết chặt hơn.
An Diệc Diệp ngã về phía trước, va trúng người anh.
Khúc Chấn Sơ khẽ nhéo má cô.
“Hôm nay cô đã nói những gì với Mai Ấn Cầm?”
“Không nói gì cả.”
“Không nói gì cả?”