CHƯƠNG 175
Đầu bếp nữ ảo não nói: “Có lẽ cậu chủ chỉ ăn món cá do cô làm.”
An Diệc Diệp hơi sững sờ.
“Nhưng…”
“Trong thời gian này, tôi đã làm rất nhiều món cá nhưng cậu chủ đều không ăn. Tôi nghĩ có lẽ cậu chủ hy vọng cô nấu.”
Cô ta nhìn An Diệc Diệp, trong mắt tràn đầy hi vọng.
“Tôi sao?”
An Diệc Diệp chỉ vào mình, sau đó quay đầu nhìn cá trong hồ.
“Nhưng anh ấy chưa bao giờ nhắc đến.”
Đầu bếp nữ nhìn cô trêu chọc.
“Chắc chắn là vậy. Cô Tiêu, cô thử một lần sẽ biết ngay thôi.”
An Diệc Diệp nhăn mày suy nghĩ.
“Được.”
Hơn nửa tiếng sau, Khúc Chấn Sơ vẫn chưa về.
An Diệc Diệp liếc mắt nhìn món cá quế chiên xù trên bàn.
Lần này Dư Nhã Thiểm tìm Khúc Chấn Sơ là muốn cùng ăn cơm với anh ấy nhỉ?
Cô ngồi ở cửa cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Không biết đã qua bao lâu, một giọng nói đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Cô ngồi đây làm gì?”
Nghe được giọng nói, An Diệc Diệp ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Anh không đi ăn cơm à?”
“Ăn cơm gì?”
Anh cau mày, vừa rồi Dư Nhã Thiểm liên tục nói chỗ ở của cô ta không thoải mái, lại muốn đổi chỗ khác, còn đòi Khúc Chấn Sơ đi xem chỗ ở mới với cô ta.
Khúc Chấn Sơ bị cô ta lôi kéo một hồi, chẳng dễ dàng gì mới gọi trợ lý tới đưa được cô ta đi.
Không biết tại sao, bây giờ anh không tìm được bất kỳ hình bóng nào của “Thiểm Thiểm” trước đây từ trên người Dư Nhã Thiểm nữa.
Lẽ nào thời gian đã làm mọi thứ thay đổi?
Anh cúi đầu nhìn An Diệc Diệp trước mặt.
Ngay cả cô con gái ngang ngược duy nhất của nhà họ Tiêu này cũng sẽ thay đổi, huống chi là Dư Nhã Thiểm?
Ánh mắt anh lại nhìn An Diệc Diệp lần nữa.
“Đứng lên.”
Anh giơ tay kéo cô.
An Diệc Diệp vừa đứng lên, hai chân tê rần, lảo đảo ngã xuống, vừa hay được Khúc Chấn Sơ đỡ lấy.
“Cô ngồi đây bao lâu rồi?”
“Thật phiền phức.”
Anh than thở xong thì cúi xuống ôm cô bước vào trong.
Mới vừa đi ngang phòng ăn, đầu bếp nữ sốt ruột nói: “Cậu chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, hôm nay có làm món cá quế chiên xù.”
Khúc Chấn Sơ không dừng bước, ôm An Diệc Diệp đi lên lầu.
“Không ăn.”
“Là cô Tiêu đặc biệt làm đấy.”
Bước chân Khúc Chấn Sơ dừng lại một nhịp nhưng sắc mặt vẫn hờ hững.
“… Chút nữa tôi xuống.”