BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 499

An Diệc Diệp bất đắc dĩ trả lời. Nhưng sau đó ánh mắt cô vô thức bị chiếc tạp dề Hello Kitty màu hồng phấn trên người Khúc Chấn Sơ hấp dẫn.

“Tạp dề này của anh…mua ở đâu vậy?”

Trên mặt Khúc Chấn Sơ xuất hiện tia quẫn bách hiếm thấy.

“Trong phòng bếp đều là đồ của dì nấu bếp để lại. Chiếc tạp dề này cũng là của dì ấy. Tôi cởi nó ra ngay.”

Anh nói xong liền giơ tay ra muốn tháo xuống.

An Diệc Diệp vội ngăn lại.

“Không cần, lát nữa nấu cơm chắc chắn phải dùng đến tạp dề, hơn nữa anh mặc như vậy cũng rất đẹp mà.”

An Diệc Diệp nói xong ngay cả cô cũng thấy nói lời trái lương tâm.

Khúc Chấn Sơ nghe được sự trêu chọc trong lời nói của cô, ngẩng đầu lên nhe răng dọa cô.

“Coi chừng tôi cắn cô đấy.”

An Diệc Diệp cười nói: “Anh đến cắn đi?”

Khúc Chấn đột nhiên vươn một bàn tay ra, ôm lấy eo cô, cúi đầu bịt kín miệng cô.

Hôn một lát, mới thoáng tách ra.

“Không nỡ cắn, hôn cô chắc được nhỉ?”

Khúc Chấn Sơ bước đến kệ bếp, cầm con dao làm bếp lên, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại, giống bác sĩ đang làm phẫu thuật.

An Diệc Diệp đứng đó vươn cổ chỉ huy anh.

Cô nói một câu, Khúc Chấn Sơ làm một động tác.

“Cắt củ cải thành khúc… À, quá to… Ừm, quá nhỏ… Anh cắt thành kích cỡ nấu khoảng một giờ sẽ mềm là được…”

Khúc Chấn Sơ quay đầu lại, nhịn không được nói: “Miêu tả rất chính xác!”

An Diệc Diệp biết anh đang cố ý nói mát nên đành nói: “Cứ cắt rộng ba phân.”

Khúc Chấn Sơ vung dao làm bếp trên tay cắt củ cải thành những khối hình vuông tiêu chuẩn.

Dằn vặt hơn một giờ, rốt cuộc cũng làm xong hai món mặn và một món canh, bày ra bàn.

Khúc Chấn Sơ vội vàng cởi bỏ chiếc tạp dề Hello Kitty màu hồng trên người, ném xuống bàn với vẻ mặt ghét cay ghét đắng.

Sau đó còn nói: “Hôm nay tôi sẽ cho người ra ngoài mua mười cái tạp dề để sẵn trong nhà, màu đen.”

An Diệc Diệp mỉm cười nhìn cái rào vô hình dưới chân mình.

“Tôi ra ngoài được chưa?”

“Chờ một lát.”

Khúc Chấn Sơ xoay người rửa tay, lau khô, tiếp đó đến trước bồn nước nóng, vòng tay qua eo An Diệc Diệp rồi bế cô lên.

Sau đó hơi nhích người qua rồi thả cô xuống.

“Như vậy được rồi.”

An Diệc Diệp cạn lời trước hành động ngày càng trẻ con của anh, nhưng vẫn đi theo anh.

Bình luận

Truyện đang đọc