BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

Quản gia vừa nghe, lại kinh ngạc nói: “Không phải cậu chủ đi tìm cô sao?”

“Lúc nãy cậu chủ đột nhiên hỏi cô, sau đó lại gọi điện thoại cho ông Trương, nhưng sau khi gọi xong lại nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.”

An Diệc Diệp vừa nghe, lập tức nhíu mày.

Mai Ấn Cầm không gửi lá thư kia, vậy cũng có nghĩa có người cố ý dụ dỗ cô và Mai Ấn Cầm đến nơi này.

Vốn cô còn cho rằng đối phương là muốn nhằm vào cô và Mai Ấn Cầm, nhưng không ngờ lại là Khúc Chấn Sơ.

An Diệc Diệp nghĩ nghĩ, xoay người đi thẳng đến quầy lễ tân của khách sạn Caesar.

“Giám đốc của các cô đâu? Tôi muốn xem máy theo dõi ở nơi này.”

Đối phương nhìn cô, nhận ra thân phận của An Diệc Diệp, vội vàng gật đầu, vội kêu giám đốc sảnh đến.

Sảnh của khách sạn Caesar rất lớn, nếu tính hết tất cả các tủ kính vào, tổng cộng đều hơn một nghìn mét vuông.

Số lượng camera được trang bị bên trong khu vực này cũng cực kỳ kinh khủng.

An Diệc Diệp yêu cầu họ mở toàn bộ camera giám sát thời điểm hai tiếng trước lên trên màn hình.

Có rất nhiều video được camera quay lại nhưng đa số chúng đều là trùng lặp, chỉ có hơn năm đoạn phim là quay riêng cô và Mai Ấn Cầm.

Nhưng cô không dám loại trừ ngay. Các video này đều được quay ở nhiều góc độ khác nhau, có đoạn trùng lặp, cũng có đoạn lại khác địa điểm.

An Diệc Diệp đang xem, chợt phát hiện ở góc màn hình có một bóng người rất quen thuộc.

Dù chỉ xuất hiện ở một góc nhưng cô vẫn có thể nhận ra được.

“Khoan đã, camera quay ở góc này là cái nào?”

Người quản lý nghiêng về phía trước để xem xét, và nói: “Camera ở đây đã bị hỏng hai ngày trước, và nó vẫn chưa được sửa.”

“Hư rồi?”

Trùng hợp vậy sao?

An Diệc Diệp nhìn thêm một lúc rồi nói: “Lấy toàn bộ video gần đó cho tôi.”

Thêm năm sáu chiếc camera nữa được mở lên.

An Diệc Diệp nhìn kỹ, thỉnh thoảng trên màn hình xuất hiện một góc quần áo.

Có người ngồi đối diện Khúc Chấn Sơ.

Không biết bọn họ đã nói gì mà Khúc Chấn Sơ đứng lên, quay lại nhìn về phía An Diệc Diệp đang ngồi.

Đúng lúc này, hình như Khúc Chấn Sơ đã đánh nhau với ai đó và nhanh chóng bị người đó đánh ngất.

Một đôi tay vươn ra ôm lấy anh.

An Diệc Diệp nhíu mày.

Cô dường như đã nhìn thấy chiếc túi trong tay người đỡ anh ở đâu đó thì phải…

“Tua lại…”

An Diệc Diệp hơi nghiêng người về phía trước, nhìn màn hình video dừng khung cảnh chiếc túi.

Đây là một chiếc túi da hàng thiết kế, trên móc khoá của chiếc túi có hai chữ cái mờ mờ.

NG.

Nhĩ Giai!

Bình luận

Truyện đang đọc