CHƯƠNG 325
Lúc đó cô không ở hiện trường, nhưng cho dù là nghe người khác kể lại, cô cũng không dám tưởng tượng cảnh tượng lúc đó.
Khúc Chấn Sơ vì cô mà xông vào biển lửa.
Khúc Chấn Sơ tìm kiếm cô trong đống hoang tàn.
Rõ ràng anh đã mang vết thương trên mình vậy mà vẫn không chịu từ bỏ cô.
Thấy cô và Mai Ấn Cầm ở cùng nhau, anh cũng không tức giận.
Anh nói “em không sao là tốt rồi”.
Một Khúc Chấn Sơ như vậy, sao cô nỡ rời đi cho được?
Sao cô nỡ nói ra chân tướng cho được?
An Diệc Diệp nhìn người trong phòng bệnh, một lúc lâu sau cũng không di chuyển.
Không biết đã đứng đó bao lâu, mới có người bước đến phía sau cô.
“Diệc Diệp.”
An Diệc Diệp ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng của Mai Ấn Cầm qua tấm kính.
Anh ta nhìn Khúc Chấn Sơ trong phòng bệnh, nói với Khúc Chấn Sơ: “Diệc Diệp, có người muốn gặp em.”
An Diệc Diệp điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng, quay đầu lại, thấy phía sau Mai Ấn Cầm còn có một người nữa.
Người đó mặc một bộ vest đen, nhìn qua, có vẻ lớn tuổi hơn quản gia một chút, tóc hất ngược ra phía sau, dáng người có hơi thấp.
Lúc cười thì mắt híp thành một đường, giống một con hồ li tinh già.
“Cô An, chào cô.”
Ông ta vừa lên tiếng, An Diệc Diệp liền ngơ ra, vô thức nhìn Mai Ấn Cầm.
Người này lại biết được thân phận của cô?
Đối phương như nhìn ra suy nghĩ của cô, cười nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho bất cứ người nào khác.”
An Diệc Diệp cảnh giác nhìn ông ta.
“Ông muốn làm gì?”
Đối phương cười híp mắt nói: “Cô An, mời qua bên này nói chuyện một chút.”
An Diệc Diệp nhìn Mai Ấn Cầm.
Mai Ấn Cầm khẽ gật đầu, tỏ rõ người trước mắt này đáng tin.
Lúc này An Diệc Diệp mới theo ông ta ra ngoài.
“Rốt cuộc ông muốn nói gì?”
Đi đến bên cửa sổ, An Diệc Diệp bèn không chịu đi tiếp ra ngoài nữa, dừng bước.
Đối phương cũng dừng lại, hơi cúi người xuống, chào hỏi An Diệc Diệp.
“Cô có thể gọi tôi là Thẩm Trình.”
An Diệc Diệp nhíu mày, đang định hỏi Mai Ấn Cầm, lại phát hiện không biết anh ta đã rời đi từ lúc nào.
Đang nghi hoặc, Thẩm Trình nói: “Bà chủ đã nghe nói chuyện của cô nhi viện, vô cùng lo lắng cho cô.”
“Bà chủ?”
An Diệc Diệp lại nhìn ông ta: “Bà chủ mà ông nói là ai?”