BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 245


An Diệc Diệp nhìn nước nóng bốc hơi nóng rực, vì bên trong có thêm dược liệu nên xuất hiện màu xanh nhàn nhạt.


Khúc Chấn Sơ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng trên eo, che đi bộ phận quan trọng.


Làn da màu lúa mì dần dần đi xuống phía dưới, qua vòng eo nhỏ nhưng có sức, cuối cùng biến mất trong chiếc khăn tắm màu trắng.


Khăn bị lệch, để lộ ra xương hông bên phải, dáng người anh khỏe mạnh, thẳng tắp.


An Diệc Diệp không biết nên nhìn đi đâu.


Khúc Chấn Sơ thấy cô không chịu bước qua, liền bước tới, vươn tay ra kéo cô.


“Qua đây.”


Anh thấp giọng nói một câu, giọng nói mạnh mẽ không cho phép phản kháng.


An Diệc Diệp thuận theo lực kéo của anh mà bước tới, di chuyển từng bước nhỏ một.


Khúc Chấn Sơ nhìn theo, không khỏi nhếch miệng, ánh mắt hiện lên ý cười như xuất hiện những vì sao nhỏ bé.


“Hay là anh lên đó bế em xuống?”


An Diệc Diệp vừa nghe thấy vậy thì vội lắc đầu.


“Không cần, không cần.”


Nói xong, cô cẩn thận tháo dép ra, bước xuống nước.


Nhiệt độ bể nước nóng có hơi cao, khiến cô vội co chân về vì nóng.


“Có hơi nóng.”


Cô ngẩng đầu lên nhìn Khúc Chấn Sơ, nói.


Khúc Chấn Sơ nhìn ánh mắt ngân ngấn nước của cô mà ánh mắt hơi tối đi.


Anh kéo tay An Diệc Diệp chặt hơn.


“Vậy anh bế em nhé?”


An Diệc Diệp vừa nghe thấy vậy, đành bất chấp mọi thứ mà bước xuống.


Chẳng mấy chốc, da cô đã bị hơi nóng hun đến ửng đỏ.


Đến khi cơ thể thích ứng với nhiệt độ này, lỗ chân lông trên cơ thể cô cũng trở nên thoải mái hơn.


Khúc Chấn Sơ kéo tay cô, đi về phía trước.


Xung quanh bể nước nóng được lát bằng đá cuội, từ nơi này đi thẳng vào sâu trong rừng trúc, ở cuối đường có một cái hồ nước.


Nước suối nóng chảy ra từ đầu con rồng bên suối, không ngừng chảy xuống dưới bể nước nóng.


Đó mới là nơi thoải mái nhất.


Khúc Chấn Sơ kéo cô đi vào trong, vừa cử động, khăn tắm ở trên eo như sắp tuột xuống.


An Diệc Diệp không khỏi nhìn đi nơi khác.


Cô đã nhìn mấy lần rồi, chỉ lo cứ đi rồi nó sẽ rơi xuống.


Khúc Chấn Sơ siết tay cô.


“Em nhìn đâu vậy?”


An Diệc Diệp sợ hãi vội né tránh tầm mắt.


“Sao anh, sao anh không mặc áo choàng tắm?”


Khúc Chấn Sơ ung dung nhìn cô.


“Sợ gì chứ?”


An Diệc Diệp cảm nhận được ánh mắt trêu đùa của cô, cúi đầu xuống, giãy khỏi tay của Khúc Chấn Sơ, tự đi về phía bên kia.


Dưới chân là những viên đá cuội đã được mài nhẵn, An Diệc Diệp cẩn thận bước đi, rất nhanh đã nhìn thấy đầu rồng ở cuối đường.


Dưới làn hơi nước, chiếc đầu rồng màu đồng phun ra dòng nước màu xanh nhạt, mắt rồng mở lớn, vô cùng uy phong.

Bình luận

Truyện đang đọc