BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 479

Cô ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng.

“Hình như tôi từng nghe người khác nhắc đến, lúc vợ anh bị bệnh nằm viện, anh vẫn còn đi ăn ở đây cùng người khác…”

Cô dè dặt nói ra những lời đã chôn giấu rất lâu ở trong lòng, nhưng không dám nhìn vào mắt của Khúc Chấn Sơ.

Cô không phải thánh nhân, cũng sẽ đố kỵ, bất mãn, nhưng đây không phải là lần đầu tiên cô biểu hiện như vậy trước mặt Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, trợn tròn mắt.

Anh quan sát kỹ cô, rồi phân tích tỉ mỉ xem, An Diệc Diệp ở trước mặt có giống như anh nghĩ hay không?

Anh nhìn một hồi, thấy An Diệc Diệp chậm chạp ngẩng đầu lên, thì từ từ nhoẻn miệng cười.

“Có thể nói lúc đó tôi là tên khốn.” Anh nói thẳng.

“Tôi lo lắng tình cảm mà vợ tôi dành cho tôi, sợ cô ấy tiếp cận tôi mới mục đích khác.”

“Tôi cố ý kích thích cô ấy, làm rất nhiều khốn nạn, nhưng tôi muốn nói một điều, tôi chỉ ngắm pháo hoa với một người mà thôi.”

Anh nhìn An Diệc Diệp bằng ánh mắt sâu xa, dù đối phương cúi đầu, khiến anh chỉ nhìn thấy xoáy tóc của đối phương.

Nhưng dù là thế, anh cũng cảm thấy xoáy tóc này đáng yêu đến mức khiến anh run rẩy.

“Tôi chỉ hôn môi, ôm vai của cô ấy, trong tim cũng chỉ có mình cô ấy.”

An Diệc Diệp vẫn không dám ngẩng đầu, tim hơi rối bời.

Thậm chí còn nhất thời đập loạn nhịp.

Cô vẫn cúi đầu, nói rất nhỏ.

“Nhưng khoảng thời gian đó, anh đã dẫn rất nhiều người quay về lâu đài cổ.”

Cô như bước ra khỏi tình cảnh, đặt vào vị trí người đứng xem, nên có thể nói ra rất nhiều lời.

Giờ những lời mà An Diệc Diệp từng chôn ở đáy lòng, đều được thổ lộ thông qua thân phận khác.

Khúc Chấn Sơ nghe vậy thì khẽ nhíu mày.

“Xin lỗi.”

Anh gượng cười: “Lúc đó tôi quá hồ đồ, đó là người tôi cố ý dẫn về để thử cô ấy. Cô ấy vừa rời đi, tôi đã đuổi bọn họ về rồi.”

An Diệc Diệp im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới phát ra một âm thanh rất nhỏ.

“Ừm.”

Cô không ngờ, chân tướng chuyện khiến mình đau khổ trong thời gian dài lại như vậy.

Trong khoảng thời gian đó, bọn họ thăm dò, tổn thương lẫn nhau.

Nhưng cuối cùng đến hôm nay, hiểu lầm đó đã được hóa giải.

An Diệc Diệp khẽ thở dài, tảng đá luôn đè ở trong tim nhất thời tan biến.

Nhưng tâm trạng cô vẫn không thả lỏng.

Vì cô biết mọi thứ đều đã quá muộn.

Nếu lúc đó cô không rơi xuống biển, mà nói hết những gì mình nghĩ trong lòng cho anh biết, có lẽ bọn họ sẽ không rơi vào tình cảnh này…

Bình luận

Truyện đang đọc