CHƯƠNG 477
An Diệc Diệp thấy vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc, như thể anh thật sự muốn làm thế.
“Thật ra… viện bảo tàng đó cũng không thể xem là của tôi.”
Will nghi ngờ nhìn cô: “Vậy là của ai?”
An Diệc Diệp hơi bất đắc dĩ, đành phải gật đầu nói: “Nếu đã như thế thì tôi sẽ liên lạc giúp anh, nếu anh ấy đồng ý thì anh có thể để đồ vào đó.”
“Sao cậu ta lại không đồng ý?” Ông Bành đứng bên cạnh hỏi.
Mấy món đồ cổ mà Will mang tới ở trước mặt, dù để ở viện bảo tàng Hoàng Cung cũng hoàn toàn đủ tư cách, tại sao phải đặt ở viện bảo tàng tư nhân, chẳng lẽ Khúc Chấn Sơ lại không đồng ý chuyện tốt như vậy?
“Tôi không đồng ý.” Khúc Chấn Sơ nói.
An Diệc Diệp vừa quay về, đã nói chuyện này cho Khúc Chấn Sơ biết, ai dè anh thật sự từ chối ngay.
Đây là lần đầu tiên cô gọi cho Khúc Chấn Sơ, từ khi cô rơi xuống biển.
Mới đầu Khúc Chấn Sơ còn dễ nói chuyện, rõ ràng tâm trạng đang vui vẻ.
Nhưng vừa nhắc đến mấy món đồ cổ của Will, Khúc Chấn Sơ liền thay đổi giọng điệu, càng từ chối thẳng thừng.
“Không được.”
An Diệc Diệp ngẫm nghĩ một lát, cô đã xem qua mấy món đồ cổ đó rồi, trong lòng cũng vô cùng vui mừng.
“Nhưng mấy món đồ cổ đó thật sự rất quý giá, giờ bên trong viện bảo tàng của anh đang trống trơn, chỉ có một món đồ, nếu anh đồng ý, chắc chắn sẽ tạo ra tiếng vang rất lớn.”
Khúc Chấn Sơ đáp: “Tôi sẽ từ từ bổ sung từng món đồ ở bên trong.”
An Diệc Diệp nghe anh nói vậy thì nhất thời không biết phải nói gì.
Nếu Khúc Chấn Sơ không đồng ý, thì cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Cô đang định ngắt máy, thì Khúc Chấn Sơ ở đầu dây bên kia bỗng lên tiếng.
“Cũng không hẳn là hoàn toàn không được.”
An Diệc Diệp bỗng ngừng hành động, tò mò hỏi: “Vậy phải làm thế nào anh mới đồng ý?”
“Tối nay cô có rảnh không?” Khúc Chấn Sơ bỗng hỏi.
Mạch suy nghĩ của An Diệc Diệp bị cắt ngang.
“Anh muốn làm gì?”
“Tôi dẫn cô ra ngoài đi ăn, năm giờ tối nay, tôi sẽ tới đón đúng giờ.”
Dứt lời, anh lại lo An Diệc Diệp không đồng ý nên bổ sung: “Lúc dùng bữa tối chúng ta có thể bàn bạc chuyện của viện bảo tàng.”
An Diệc Diệp đành phải gật đầu đồng ý.
Năm giờ tối hôm đó, cô lặng lẽ ra khỏi nhà họ Nguyễn, rồi ngồi lên xe của Khúc Chấn Sơ.
Cô vừa rời đi, bà Nguyễn đã biết được tin này.
Bà ngừng một lát, đặt tài liệu trong tay xuống, rồi ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
“Bọn chúng đi ăn rồi à?”
Quản gia Thẩm Trình gật đầu: “Có cần chúng tôi đưa cô An về không ạ?”