BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 246


Rất rõ ràng, thứ này được tạo ra dựa theo đầu rồng quốc bảo của Viên Minh Viên, vô cùng chân thật.


An Diệc Diệp vừa nhìn thì thấy có chút kinh ngạc, đôi chân vô thức tăng nhanh tốc độ.


“Đây là…”


Mới nói được nửa câu, cô bị trượt chân, cả người ngã nhào xuống dưới.


An Diệc Diệp sợ hãi nhắm chặt mắt lại.


Chưa kịp chạm đến nước, Khúc Chấn Sơ vẫn đi theo phía sau cô chợt tiến gần lại, ôm chặt eo cô.


“Cẩn thận chút.”


Anh đỡ An Diệc Diệp dậy, hai tay vẫn ôm eo cô không buông ra.


Hai người đứng rất sát nhau, bờ vai trần dán chặt vào lồng ngực Khúc Chấn Sơ, cả người An Diệc Diệp được anh ôm vào trong lòng.


Sắc mặt An Diệc Diệp ửng đỏ, có chút mất tự nhiên giãy giụa.


“Em không sao, anh buông ra trước đi.”


Nhưng hai tay Khúc Chấn Sơ vẫn ôm chặt lấy eo cô, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc hơn là sự khó xử.


“Bây giờ e là không được rồi.”


Tại sao?


An Diệc Diệp đang định hỏi, ngay sau đó, khóe mắt cô nhìn thấy một thứ đồ màu trắng đang trôi theo dòng nước từ phía sau tới.


Rất là quen mắt…


Cô nhìn kĩ lại rồi chợt trừng lớn mắt.


Đó không phải khăn tắm quấn trên eo Khúc Chấn Sơ sao?


Thật sự rơi xuống rồi!


Khúc Chấn Sơ thấy cô căng thẳng như vậy thì lại càng bình tĩnh hơn, buông tay đang ôm eo cô ra.


An Diệc Diệp lại không dám động đậy, cứng nhắc đứng nguyên tại chỗ.


Khúc Chấn Sơ nhặt khăn tắm lên, quay đầu lại nhìn cô, thấy cô nhắm chặt mắt thì bật cười, tùy ý quấn khăn lên eo.


“Đi thôi.”


Nói xong, anh lại dắt tay An Diệc Diệp, dẫn cô bước qua đó.


An Diệc Diệp hé mắt ra thành một đường chỉ, thấy anh đã quấn lại khăn, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm.


Khúc Chấn Sơ chỉ cười không nói, dẫn cô ngồi xuống bên cạnh đầu rồng.


Vừa ngâm mình xuống dòng nước nóng, lỗ chân lông toàn thân như dãn nở ra ngay lập tức.


An Diệc Diệp thoải mái kêu lên một tiếng, quay sang nhìn chiếc đầu rồng đang phun nước.


Vừa nhìn, cô không thể kiềm lòng bắt đầu phân tích nghệ thuật và nguyên vật liệu tạo ra nó, nhất thời không thể dời mắt đi.


Khúc Chấn Sơ trừng mắt nhìn chiếc đầu rồng sống động, có chút hối hận vì đã đưa cô đến đây.


Anh vươn tay ra, quay mặt An Diệc Diệp lại.


“Nhìn ai?”


Tầm mắt An Diệc Diệp bị ép nhìn vào anh.


“Đầu rồng…”


Khúc Chấn Sơ cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.


An Diệc Diệp ngây ra, không dám động đậy.


Khúc Chấn Sơ lại hỏi: “Bây giờ thì sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc