BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

Chương 574

“Tôi đã hỏi ông Bành, kỹ thuật phục hồi đồ cổ của cô đã ngày càng thuần thục, giờ cô có dự định gì mới không?”

An Diệc Diệp hiếm khi nghe thấy bà Nguyễn nhắc đến tình hình học tập của mình, nên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi vẫn còn rất nhiều điều cần phải học, nên muốn đi theo ông Bành để học hỏi.”

Bà Nguyễn gật đầu.

“Tôi đã liên lạc với một chuyên gia nước ngoài giúp cô rồi, hy vọng cô có thể qua đó để học hỏi chuyên sâu.”

An Diệc Diệp nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn bà.

“Tôi phải ra nước ngoài ư?”

“Đúng vậy, chẳng phải cô thích phục chế các loại văn vật à? Tôi có thể đưa còn vào điện Louvre, ở đấy, cô có thể học hỏi nhiều điều hơn.”

An Diệc Diệp do dự một lúc.

Cô có thể đoán được đại khái, giờ bà Nguyễn đột ngột bảo cô ra nước ngoài, có lẽ là liên quan đến chuyện lần này cô bị thương.

Cô cân nhắc một hồi mới mở miệng: “Bà Nguyễn, tôi biết bà muốn tốt cho tôi, nhưng tôi không muốn đi.”

Nghe thấy câu này, bà Nguyễn chẳng lấy làm ngạc nhiên.

Bà nhìn An Diệc Diệp, đối với đứa con mà mình thất lạc nhiều năm này, bà biết mình đã nợ đối phương rất nhiều.

Nhưng bà lại không muốn để cô tiếp tục ở bên người như Khúc Chấn Sơ.

“Nếu cô tiếp tục ở bên Khúc Chấn Sơ, cô sẽ bị thương.”

“Bị thương gì chứ?”

An Diệc Diệp nhíu mày, còn tưởng bà đang nói chuyện lần trước Khúc Chấn Sơ ngộ thương cô.

“Lần trước thật sự chỉ là tai nạn, chứ không phải là lỗi của Khúc Chấn Sơ.”

“Là lỗi của cậu ta!”

Giọng điệu của bà Nguyễn bỗng trở nên cứng rắn.

Bà đứng dậy, nghiêm túc nhìn An Diệc Diệp.

Bà không muốn hôm nào đó lúc tỉnh dậy, lại nhận được tin tức An Diệc Diệp bị thương, rồi được đưa vào bệnh viện.

Bà Nguyễn hít sâu một hơi, nhớ lại An Hồng Ngọc từng nói, An Diệc Diệp rất giống bà.

Vậy thì cho dù giờ cô không hiểu được cách làm của bà, nhưng sau này cô cũng sẽ hiểu.

Bà Nguyễn đã quyết định nên nói tiếp: “Cô hãy nghe lời tôi, tôi đã đặt vé máy bay giúp cô rồi, một tiếng nữa sẽ cất cánh.”

An Diệc Diệp trợn tròn mắt, lần đầu tiên nhìn thấy bà Nguyễn tỏ thái độ cứng rắn như vậy với cô.

“Tôi không đi.”

Nhưng bà Nguyễn như đã sớm dự tính cô sẽ nói thế, nên khẽ giơ tay lên, mấy vệ sĩ đứng đợi ngoài cửa liền xông vào.

An Diệc Diệp ngạc nhiên nhìn mấy người đó, không dám tin bật dậy, rồi lùi về sau một bước.

“Bà Nguyễn, chẳng lẽ bà định…”

Bà Nguyễn cố ý xoay người, không nhìn cô nữa.

“Các cậu hãy dẫn cô chủ ra ngoài, rồi đưa lên máy bay.”

Bình luận

Truyện đang đọc