BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

“A, Tiêu Nhĩ Giai?”

Khúc Chấn Sơ nhìn về phía ông Trương và ông Bành.

“Đến cả tên của cô ta mà hai người cũng không biết? Cô ta mà là Tiêu Nhĩ Giai ư?”

Anh nhìn về phía An Diệc Diệp: “Tự cô nói cho bọn họ đi, cô là ai?”

An Diệc Diệp cắn chặt môi, đối mặt với sự nghi hoặc của ông Trương và ông Bành cô chẳng thể thốt nên lời nào.

Khúc Chấn Sơ nói: “Cô không nói được à? Vậy để tôi giúp cô.”

“Người đứng trước mặt hai ông hoàn toàn không phải Tiêu Nhĩ Giai, cô ta chỉ là hàng thay thế thôi, nhận tiền của Tiêu Hàm Tuyên rồi thay Tiêu Nhĩ Giai đến đây lừa gạt lòng tin của tôi, có đúng không?”

Anh ngẩng đầu lên nhìn An Diệc Diệp, ánh mắt anh thật thản nhiên song lại khiến cô thấy vô cùng chột dạ.

Ông Trương ngạc nhiên nhìn Khúc Chấn Sơ.

Tuy tính cách Khúc Chấn Sơ rất độc đoán cứng đầu, lòng dạ cũng tàn nhẫn, nhưng cách sống cũng coi như là đàng hoàng, sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ đổ oan cho người khác.

Ông quay đầu lại nhìn An Diệc Diệp, trong cô rõ ràng đang có vẻ gì đó hơi chột dạ.

“Bé Giai, những lời cậu ta nói đều là thật ư?”

An Diệc Diệp cúi gằm mặt xuống.

“Xin lỗi…”

Ông Trương và ông Bành nghe vậy thì cũng không biết nên nói gì nữa.

Lúc này Khúc Chấn Sơ lại cười khẩy: “Giờ hai người biết tại sao tôi phải nhốt cô ta chưa? Tôi nhốt một kẻ dối trá lừa gạt lòng tin của tôi thì có gì sai?”

“Nhưng…”

Ông Trương mở miệng định nói gì song lại chẳng thể thoát thành lời.

An Diệc Diệp không phải Tiêu Nhĩ Giai, sự thật này đã đủ khiến họ ngạc nhiên rồi.

Những người có địa vị như họ luôn rất hận những kẻ lừa gạt phản bội mình.

Nhất là khi bị chính “vợ” của mình phản bội…

Tình cảm của Khúc Chấn Sơ dành cho An Diệc Diệp trước kia không phải là giả dối, nhưng bây giờ lại…

Nếu ông Trương và ông Bành còn trẻ thì có khi sẽ còn làm những chuyện quá đáng hơn Khúc Chấn Sơ nữa!

Nhưng giờ đây họ đã lớn tuổi rồi, có thể nhìn thấu suốt rất nhiều chuyện.

Đúng là An Diệc Diệp đã lừa gạt Khúc Chấn Sơ, nhưng trong khoảng thời gian này cô cũng chẳng hề làm gì sai trái với anh.

Huống chi mỗi khi nhìn về phía Khúc Chấn Sơ, ánh mắt của cô luôn toát lên vẻ quyến luyến, bất kỳ người nào sáng suốt đều có thể nhận ra.

Ông Trương thở dài một hơi.

“Nhưng dù vậy cậu cũng không thể cứ nhốt con bé như vậy mãi, tha cho con bé đi.”

Khúc Chấn Sơ lại cười khẩy nói: “Tha? Tôi tha cho cô ta vậy ai sẽ buông tha tôi đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc