CHƯƠNG 646
Khúc Diên Nghị bật cười: “Ông ấy là ông nội tôi, tôi là cháu trai duy nhất của ông ấy, đương nhiên tôi phải biết chứ.”
An Diệc Diệp bất mãn: “Nhưng Khúc Chấn Sơ cũng là cháu trai ông ta!”
Nghe thấy câu này, khuôn mặt Khúc Diên Nghị chợt vặn vẹo.
Cậu ta chế nhạo: “Loại con hoang đó không phải.”
Cậu ta hất An Diệc Diệp ra rồi quay người lên xe, nghênh ngang rời đi.
An Diệc Diệp đứng tại chỗ rất lâu không nhúc nhích.
Người ra khỏi toà án vừa nhỏ giọng bàn tán, vừa về phía An Diệc Diệp.
Cô có thể nghe rõ họ đang nói về chuyện của Khúc Chấn Sơ.
Lúc này quản gia và Chiết Lam cũng đi tới, sốt sắng hỏi: “Cô chủ, bây giờ phải làm sao?”
Nhìn những gương mặt bối rối trước mắt, An Diệc Diệp đành phải cố gắng bình tĩnh lại.
“Quản gia, ông về lâu đài trước đi, ổn định tâm lý cho mọi người, nếu có ai muốn đi thì đừng ngăn cản họ.”
“Chiết Lam, anh đến công ty đi, kế hoạch tôi nói với anh lúc trước không cần thay đổi, cho dù Khúc Chấn Sơ tạm thời không về được thì tập đoàn cũng không được sụp đổ.”
“Tôi sẽ không để bất cứ ai lấy đi đồ của Khúc Chấn Sơ!”
Chiết Lam vội gật đầu, nhìn quản gia rồi quay đầu lại nhìn.
“Vậy cô thì sao?”
An Diệc Diệp hơi nhíu mày.
“Cho tôi chút thời gian, tôi cần bình tĩnh để suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.”
Cả hai gật đầu đã hiểu.
“Cô không cần quá áp lực đâu, tôi tin cậu chủ nhất định có thể chuyển nguy thành an.”
An Diệc Diệp cố nặn ra một nụ cười nhạt.
“Tôi biết, tôi cũng hy vọng vậy.”
Đến khi quản gia và Chiết Lam đều rời đi, An Diệc Diệp quay lại thì thấy bà Nguyễn và An Hồng Ngọc vẫn chưa rời đi mà ở một bên đợi cô.
“Mọi người muốn khuyên con từ bỏ sao?”
Không ngờ lần này bà Nguyễn lại lắc đầu.
“Bà muốn nói với con rằng thời gian này con có thể điều tra, có thể di chuyển nhưng nhất định phải ở nhà họ Nguyễn.
Vừa rồi Khúc Chấn Sơ cũng đã nói con không được tuỳ tiện ra ngoài đi lại. Bây giờ Khúc Nguyên Vũ đã về, trước đây Khúc Chấn Sơ đối xử với ông ta như vậy, chắc chắn ông ta sẽ không cam chịu dừng lại.
Thời gian này con nhất định phải ở nhà họ Nguyễn, bà sẽ cử hai vệ sĩ đi theo con mọi lúc, con phải tự bảo vệ mình.”
Bà kéo tay An Diệc Diệp, nói: “Bởi vì bây giờ con là điểm yếu duy nhất của Khúc Chấn Sơ.”
An Diệc Diệp nghe xong, hít vào một hơi rồi gật đầu: “Con biết rồi.”
Sau đó cô cùng hai người họ lên xe.
Thấy cô lo lắng, An Hồng Ngọc quay sang nói với cô: “Chú quen Khúc Chấn Sơ từ sáu năm trước.