“Cô đang làm gì đấy?”
Anh quát lớn.
An Diệc Diệp bị anh quát đến mức giật mình, cả người như chiếc lá mùa thu từ trên ngọn cây rụng xuống.
“Tôi muốn quay về…”
Khúc Chấn Sơ rút lại cánh tay mình mới bất giác vươn ra, rồi lạnh lùng nhìn cô.
“Cô thích nơi đó đến thế à? Dù chết cũng muốn ở trong đó?”
Câu nói cay nghiệt này đã làm trái tim An Diệc Diệp nguội lạnh.
“Tôi chỉ…”
Cô định giải thích, nhưng Khúc Chấn Sơ đã đi tới.
Anh đứng cách cô bước, hơi hất cằm, nhìn cô từ trên cao.
“Tôi không hy vọng lâu đài cổ của mình xuất hiện người chết.”
An Diệc Diệp ngừng động tác, tiếp tục nằm xuống giường.
Hóa ra là thế…
Cô còn tưởng Khúc Chấn Sơ đang quan tâm cô…
“Tôi xin lỗi.”
Khúc Chấn Sơ nhìn thấy bộ dạng này của cô thì càng buồn bực nhíu mày.
Có trời mới biết anh muốn đi qua đó, ôm cô vào lòng, khẽ dỗ dành đến nhường nào.
Nhưng anh không thể.
Anh đứng im ở đó như pho tượng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, để ở sau lưng, không cho An Diệc Diệp nhìn thấy chút sơ hở của anh.
Khúc Chấn Sơ đứng một lúc, rồi bỗng xoay người định rời đi.
Anh vừa đi tới cửa thì An Diệc Diệp gọi anh lại.
“Khúc Chấn Sơ…”
Giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ truyền tới từ phía sau.
Nhưng anh giống như có khiếu nắm bắt giọng nói của An Diệc Diệp, dù cô nói nhỏ đến đâu cũng lọt vào tai anh.
Khúc Chấn Sơ ngừng bước, rồi quay đầu nhìn người đang nằm trên giường.
An Diệc Diệp ngồi trên giường, cúi đầu nhìn chăn trắng như tuyết.
“Mới đầu em cũng không muốn lừa anh…”
“Anh có còn nhớ ngày đầu tiên khi chúng ta gặp nhau, em đã nói gì với anh không? Em đã lẻn vào nhà họ Tiêu, rồi bị Tiêu Nhĩ Giai đánh ngất, mới ù ù cạc cạc bị người khác đưa tới bên anh…”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, giọng điệu không mang chút cảm xúc.
“Chẳng lẽ cô định nói ngay cả việc cô lừa tôi cũng bị ép buộc?”
An Diệc Diệp hít sâu một hơi, rồi lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười thê lương.
“Không phải.”
“Em rất xin lỗi vì đã lừa anh… nhưng em buộc phải làm thế…”
“Bởi vì em cũng có thứ muốn bảo vệ.”