BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

Nghe cô ta quan tâm như vậy mình, trong lòng Phùng Tấn mềm nhũn.

“Anh sẽ luôn ở bên em, sẽ không đi đâu hết.”

Tiêu Nhĩ Giai tựa vào ngực Phùng Tấn.

Phùng Tấn này vẫn còn có chút tác dụng.

Xem ra không thể để cho anh ta đi được.

Đến lúc đó nếu như Khúc Chấn Sơ thật tra ra thì sẽ đổ tất cả cho anh ta là được.

Hôm sau, sau khi rời khỏi bệnh viện, Tiêu Nhĩ Giai không quay về nhà họ Tiêu ngay, mà một chiếc xe đưa cô ta đến lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ.

Cô ta căng thẳng nhìn Khúc Chấn Sơ trước mắt.

“Chuyện đêm đó tôi không nhớ rõ lắm, tôi nhìn thấy anh bị ngã bất tỉnh, về sau tôi cũng bị người ta đánh ngất, đưa đến gian phòng kia.”

Ánh mắt hoài nghi của Khúc Chấn Sơ dừng trên người cô ta.

Tiêu Nhĩ Giai lại nói: “Khúc Chấn Sơ, chẳng lẽ anh cảm thấy một cô gái như tôi lại mang chuyện này ra đùa giỡn hay sao?”

Nói xong, cô ta không dám nhìn Khúc Chấn Sơ, lo lắng bị anh nhìn thấu suy nghĩ của mình.

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ sâu thẳm.

“Vợ tôi và Mai Ấn Cầm đều nói bọn họ nhận được thư do có có người giả mạo đối phương viết, dụ bọn họ xuất hiện, mà lại trùng hợp đến như vậy, đúng lúc cô nhìn thấy.”

“Tôi sao biết được? Nếu tôi làm chuyện này thì tôi được lợi gì chứ?”

Tiêu Nhĩ Giai đứng lên, bất mãn nói: “Tôi mới là người bị hại lớn nhất, bây giờ bên ngoài người ta nói tôi như thế nào, anh biết không? Tôi càng hi vọng tìm được hung thủ hơn anh.”

Cô ta còn đang nói thì An Diệc Diệp từ trên tầng đi xuống.

Vừa nhìn thấy Tiêu Nhĩ Giai, ánh mắt cô lập tức trở nên nặng nề, dừng trên người cô ta.

Trông thấy An Diệc Diệp, Khúc Chấn Sơ liền đứng lên đi tới, hai tay vòng lấy eo cô, dìu cô.

“Sao em lại xuống đây?”

“Em đến xem em họ xa của em.” An Diệc Diệp nhìn Tiêu Nhĩ Giai trước mặt.

“Cô hôn mê sau Khúc Chấn Sơ, vậy chắc cô đã nhìn thấy bộ dáng của người đó phải không?”

Tiêu Nhĩ Giai nhếch nhếch khóe môi, nhưng trong mắt không có ý cười.

“Lúc ấy quá hốt hoảng, nên tôi chưa chú ý nhìn thì đã bị đánh ngất xỉu rồi.”

“Thật sao?”

An Diệc Diệp hờ hững hỏi một câu: “Tôi thì lại rất hoài nghi một người.”

“Ai?”

“Khi cô nhi viện bốc cháy, ngoài gặp phải Dư Nhã Thiềm, tôi còn gặp phải một người nữa, tôi nhớ được hình dạng của anh ta.”

Tiêu Nhĩ Giai hơi híp mắt lại, nhưng nhanh chóng cười nói: “Hai chuyện, sao có thể nói nhập làm một chứ? Không biết tại sao cô lại quan tâm cô nhi viện như vậy? Sao tôi không nhớ cô đã từng qua lại với cô nhi viện nhỉ?”

An Diệc Diệp thản nhiên nói: “Tôi chỉ hoài nghi mà thôi, chờ cảnh sát tới, tôi sẽ giao chân dung cho bọn họ, để bọn họ đánh giá.”

Tiêu Nhĩ Giai lập tức cắn chặt răng, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật sao? Vậy thì hi vọng có thể nhanh tìm được một chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc