BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 306


Trong ống kính lắc lư còn có thể mơ hồ nhìn thấy băng gạc trên tay ông ta.


Ngay khi video công khai, Khúc Chấn Sơ đã giấu An Diệc Diệp, tự mình đến nhà họ Tiêu.


Vì quan hệ của An Diệc Diệp, anh dễ tha thứ cho nhà họ Tiêu hơn những người khác.


Nhưng lần này, bọn họ lại giẫm lên vảy ngược của anh.


Tiêu Nhĩ Giai không biết chuyện thầy Lý đã bại lộ, vừa nhìn thấy anh đã vui vẻ ra đón tiếp.


“Chấn Sơ, anh tới tìm em sao?”


Trái ngược với sự vui mừng của cô ta, ánh mắt Khúc Chấn Sơ hết sức lạnh lùng.


Cô ta đưa tay muốn kéo Khúc Chấn Sơ lại nhưng bị đẩy ra.


Tiêu Nhĩ Giai bất ngờ, bị anh đẩy đụng vào ghế.


“Anh làm gì thế? Sao lại đẩy người?”


Nghe thấy động tĩnh bên này Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên đi ra.


Thấy Tiêu Nhĩ Giai suýt nữa bị ngã sấp xuống, hai người vội đi tới, chặn trước mặt Tiêu Nhĩ Giai.


“Chấn Sơ, cậu làm gì thế?”


“Đúng vậy, có gì cứ bình tĩnh nói, sao lại ra tay?”


Ánh mắt Khúc Chấn Sơ lướt qua hai người, dừng lại trên người Tiêu Nhĩ Giai.


“Chuyện do chính cô gây ra, cô còn không rõ sao?”


Tiêu Nhĩ Giai đảo mắt một cái, chết cũng không thừa nhận:


“Em không biết anh đang nói cái gì. Anh không thể vì vợ anh phạm sai lầm, mà trách cứ em được?”


Ánh mắt Khúc Chấn Sơ trở nên u ám, anh tiến lên một bước, duỗi cánh tay dài ra, lôi Tiêu Nhĩ Giai từ phía sau hai người tới.


Anh nắm cổ áo Tiêu Nhĩ Giai, gần như sắp nhấc cô ta khỏi mặt đất.


“Đây là lần cuối cùng, cô có thể thử một chút, xem tôi kiên nhẫn với các người đến cỡ nào.”


Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua từng người trong ba người trước mặt.


“Nếu như không phải vì các người là người nhà của vợ tôi thì bây giờ các người còn có thể yên ổn ngồi đây mà nói chuyện với tôi sao?”


Bị anh ở trước mặt uy hiếp như thế, sắc mặt Tiêu Hàm Tuyên hết sức khó coi.


Tiêu Nhĩ Giai bật cười, vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía Khúc Chấn Sơ.


“Vợ của anh ư? Anh hãy làm rõ ràng …”


Cô ta vừa mở miệng, Tần Ngự Miên bên cạnh chợt kéo cô ta một cái.


Tiêu Nhĩ Giai đành phải ngậm miệng lại, không cam lòng quay đầu đi.


Tần Ngự Miên mỉm cười, nói: “Chúng nó tuổi còn nhỏ, không tránh khỏi cãi lộn, cũng chỉ đùa chút thôi mà.”


Sắc mặt Khúc Chấn Sơ rất lạnh lùng.


Anh lạnh lùng nhìn Tiêu Nhĩ Giai.


“Hi vọng cô ta biết cái gì là trò đùa, cái gì không phải trò đùa. Nếu không, tôi cũng có thể chơi đùa với cô ta một chút.”


Dứt lời, anh trở tay hất một cái, một cây dao cắm phập xuống mặt bàn.


Dao găm sắc bén cắm sâu vào bàn gỗ tử đàn, chỗ lộ ra còn dính vết máu đã khô.

Bình luận

Truyện đang đọc