CHƯƠNG 164
“Tổng giám đốc Khúc, không có ạ.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, xoay người quay về văn phòng, gọi điện thoại cho quản gia.
“Cô ấy đâu? Ông chở cô ấy đi đâu rồi?”
Quản gia nghe câu hỏi của Khúc Chấn Sơ mà cảm thấy rất khó hiểu.
“Cậu chủ, cậu đang nói cô Tiêu sao?”
“Không phải cô ấy thì còn là ai? Không phải tôi bảo ông bốn giờ đi đón cô ấy sao?” Khúc Chấn Sơ tức muốn hộc máu nói: “Bây giờ đã là năm giờ, cô ấy đâu?”
Quản gia ngẩn người, sốt ruột nói: “Một tiếng trước tôi đã đưa cô Tiêu qua đó rồi, tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy đi vào công ty.”
“Cô ấy đến rồi?”
Khúc Chấn Sơ híp mắt, lộ ra vẻ hung dữ.
“Đáng chết! Cô ấy còn dám chạy?”
“Cậu chủ, cô chủ…”
Không đợi quản gia nói tiếp, Khúc Chấn Sơ đã cúp máy, đi nhanh ra ngoài.
Thư ký thấy anh ra, sốt ruột mà đi lên.
Lúc nãy sau khi Khúc Chấn Sơ đi rồi, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định báo cáo chuyện “Tiêu Nhĩ Giai” mà bên lễ tân vừa mới thông báo xong.
Tuy lễ tân nói là giả mạo, tháng này cũng có không ít người như thế, nhưng cô vẫn không quá yên tâm.
“Tổng giám đốc Khúc, lúc nãy bên lễ tân vừa báo…”
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại không hề dừng chân, hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì, đi thẳng vào thang máy.
Anh từ thang máy đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại.
“Trích xuất toàn bộ video theo dõi trong ngoài công ty ra hết cho tôi! Cử người đi tìm! Cho dù lật tung hết xung quanh lên cũng phải tìm được người cho tôi!”
Khúc Chấn Sơ sải bước ra ngoài, đi thẳng ra ngoài công ty.
Mới vừa cúp máy, anh sa sầm mặt mày nhìn lướt qua xung quanh.
“Người phụ nữ kia! Đừng để tôi tìm được cô, nếu không…”
Anh vừa quay đầu, đột nhiên nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế sofa trong khu vực ngồi nghỉ.
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Khúc Chấn Sơ ngẩn ngơ, lời mắng chửi lập tức dừng lại.
Chỉ cách nhau một khung cửa kính, An Diệc Diệp đang ngồi bên trong, cúi đầu đọc sách, hình như không hề bị thế giới bên ngoài quấy rầy.
“Khúc tiên sinh.”
Bảo vệ vội vàng chạy đến: “Đã trích xuất toàn bộ theo dõi, anh muốn đích thân xem sao?”
Khúc Chấn Sơ nâng tay, cơn lửa giận bừng bừng khi nãy đột nhiên bình tĩnh lại, biến mất tăm.
“Không cần xem nữa.”
Bảo vệ chần chừ nói: “Vậy… Còn tìm người nữa không?”
“Không cần.”
Anh xoay người, lại đi vào công ty, đổi phương hướng đi vào khu vực nghỉ.