BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

Chương 605

Tiêu Nhĩ Giai chặn trước mặt cô.

“Muốn đi à? Không dễ như vậy đâu!”

Dứt lời, cô ta bắt đầu kéo An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp cau mày.

Mình còn chưa đi tìm Tiêu Nhĩ Giai đâu, sao cô ta còn tự tìm tới cửa chứ?

Nhưng với cô bây giờ, bệnh tình của Khúc Chấn Sơ quan trọng hơn.

Cô cau mày, đẩy Tiêu Nhĩ Giai ra.

Đúng vào lúc này, Tiêu Nhĩ Giai bất ngờ nâng tay lên, đánh về phía mặt An Diệc Diệp.

Khúc Chấn Sơ đã đợi ở cổng công ty được mười phút mà mãi vẫn không nhìn thấy An Diệc Diệp.

Anh sốt ruột đi tới bãi đậu xe ngầm, vừa xuống thang máy đã lập tức chứng kiến cảnh tượng trước mắt này.

Bàn tay nâng cao đang đánh về phía người của An Diệc Diệp.

“Cô dám!”

Anh hét to một tiếng.

Âm thanh vang lên như sấm rền, vang vọng khắp bãi đỗ xe ngầm, khiến toàn thân Tiêu Nhĩ Giai run lên một cái, động tác trong tay cũng chậm xuống.

An Diệc Diệp thừa cơ bắt lấy cổ tay cô ta, cô lập tức lấy lại tinh thần, trở bàn tay một cái, tát thẳng lên mặt cô ta.

Tiêu Nhĩ Giai không ngờ lại có ngày mình bị đánh, sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo, lao về phía An Diệc Diệp.

“Dám đánh tôi! Tôi giết cô!”

Cô ta nghiến răng nghiến lợi gào lên.

Lúc này, Khúc Chấn Sơ đã chạy tới, đưa tay kéo An Diệc Diệp về phía sau, một tay chặn Tiêu Nhĩ Giai lại.

Kế hoạch ban đầu của anh là trước tiên tiêu diệt nhà họ Vũ, rút đi thế lực phía sau bọn họ, sau đó mới trừng trị bọn họ thích đáng.

Nhưng mà anh không nghĩ tới, đã đến lúc này rồi mà cô ta vẫn còn dám tổn thương An Diệc Diệp.

Nghĩ đến một bàn tay vừa rồi suýt chút nữa rơi vào trên mặt An Diệc Diệp, khiến sắc mặt anh trở nên khó coi như ác quỷ.

Anh trừng mắt nhìn Tiêu Nhĩ Giai trước mặt.

“Nếu cô dám động vào cô ấy dù chỉ một sợi tóc, tôi nhất định sẽ lọc da tróc thịt cô.”

Tiêu Nhĩ Giai bị ánh mắt của anh dọa lui về phía sau một bước, dưới chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

“Tôi… tôi không hề đụng tới cô ta, mà là cô ta đánh tôi.”

Vừa nãy, Khúc Chấn Sơ đã sớm nhìn thấy được chuyện đã xảy ra, nên anh làm sao có thể tin tưởng lời của cô ta chứ?

Hơn nữa, dù không tận mắt chứng kiến, anh cũng chỉ tin tưởng An Diệc Diệp mà thôi.

“Xem ra là do trước kia tôi vẫn đối với các người quá mức nhân từ.”

Dứt lời, anh lập tức tiến lên một bước, giơ tay ra túm lấy cổ áo Tiêu Nhĩ Giai kéo cô ta từ dưới đất lên, lơ lửng giữa không trung.

Bình luận

Truyện đang đọc