CHƯƠNG 450
Lúc trước, ông Trương cũng nghe qua chuyện Khúc Chấn Sơ điên cuồng tìm kiếm An Diệc Diệp bên bờ biển, ông cũng buồn rầu, thậm chí còn thay đổi ánh nhìn về Khúc Chấn Sơ.
Ông cảm thấy An Diệc Diệp có thể tìm được một người yêu mình sâu đậm như vậy, là niềm hạnh phúc lớn nhất của cô.
Nhưng chỉ mới mấy ngày, không ngờ anh đã từ bỏ việc tìm kiếm, rồi biến thành một người hoàn toàn khác.
Giờ anh còn cười nữa?
Ông đứng từ xa nhìn thấy gương mặt tươi cười của Khúc Chấn Sơ, thì ước gì có thể lườm thủng hai lỗ trên mặt anh.
“Cười! Cười! Có gì hay ho đâu mà cười? Con bé không rõ tung tích, vậy mà cậu vẫn còn tâm trạng tới đây dự tiệc?”
“Cậu còn cười vui vẻ như vậy? Ban đầu tôi thật sự nhìn lầm cậu, sớm biết thế này dù con bé không đồng ý, tôi cũng sẽ dẫn nó đi.”
Ông tức đến mức liên tục mắng nhiếc, sắc mặt ông Bành đứng bên cạnh ông cũng không được tốt cho lắm.
Không dễ gì ông mới tìm được một học trò mà mình yêu thích, ai ngờ số của con bé lại khổ như vậy.
Ông vươn tay vỗ vai ông Trương.
“Bỏ đi, ông đừng nói nữa, chẳng lẽ ông còn không biết con người Khúc Chấn Sơ à?”
Ông Trương sửng sốt rồi thở dài.
“Tôi chỉ cảm thấy không đáng cho Diệc Diệp, khi đã thích một người đàn ông như vậy.”
Ông hung hăng lườm Khúc Chấn Sơ.
“Cậu ta còn thua đứa con trai nhà tôi, mặc dù nó hơi ngốc nghếch, nhưng chí ít nó không vô tình vô nghĩa như Khúc Chấn Sơ.”
Ông hừ lạnh.
Nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi, An Diệc Diệp đã mất tích, thậm chí gần như có thể kết luận, cô đã chết.
Không ngờ hai người đang nói chuyện, thì Khúc Chấn Sơ đứng đối diện bỗng đi về phía họ.
Khúc Chấn Sơ đi tới trước mặt hai người, rồi khẽ gật đầu.
“Ông Trương, ông Bành, chào buổi tối.”
“Chào cái gì mà chào? Tôi không muốn gặp cậu.” Ông Trương quay đầu mắng.
Ông luôn có sao nói vậy, dù giờ đang ở trong bữa tiệc nhà họ Nguyễn, xung quanh còn có không ít người, nhưng cũng không khách sáo bày tỏ thái độ bất mãn.
Vừa dứt lời, mọi người đều quay đầu nhìn về phía bên này.
Thấy bầu không khí giữa ông Trương và Khúc Chấn Sơ hơi khác thường, ai cũng không dám lên tiếng, mà chỉ đứng nhìn từ xa.
Ông Trương mắng tiếp: “Tôi thật sự rất giận. Sao con bé lại gặp phải con người như cậu chứ?”
Nhưng Khúc Chấn Sơ chẳng hề nổi giận trước lời chất vấn của ông Trương, ngược lại còn khẽ đáp: “Là lỗi của tôi.”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói? Nếu không tại cậu, chẳng lẽ là vì người khác? Không ngờ chỉ mới mấy ngày, cậu đã lãng quên con bé.”
Khúc Chấn Sơ nhìn ông, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.
“Tôi sẽ không bao giờ quên cô ấy, cả đời này cô ấy là vợ của tôi.”