CHƯƠNG 214
Anh chậm rãi thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng bước đến.
“Trời sắp tối rồi.”
An Diệc Diệp ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói, cô nhìn đồng hồ.
“Có chuyện gì không?”
Khúc Chấn Sơ chậm rãi bước đến, nở nụ cười.
Nụ cười ấy không còn sự sắc nhọn nữa, ngay cả trong ánh mắt cũng chất chứa sự dịu dàng.
“Đi ăn cơm thôi, tôi có món quà muốn tặng em.”
“Quà gì?” An Diệc Diệp hiếu kỳ hỏi.
“Đợi lát nữa em sẽ biết.”
An Diệc Diệp chưa hiểu ra sao thì đã bị anh kéo vào nhà ăn, mới vừa ngồi xuống, thức ăn đã bày đầy trước mặt.
“Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Khúc Chấn Sơ tự giác kéo mấy món ăn mà An Diệc Diệp nấu đến trước mặt mình.
“Ăn cơm xong anh sẽ nói cho em biết.”
Không biết là anh đang muốn chơi trò gì nữa.
An Diệc Diệp ôm một bụng nghi hoặc ăn xong bữa cơm nhưng lại bị Khúc Chấn Sơ ép uống thêm một chén canh mới chịu để cho cô đi.
Hai món ăn do An Diệc Diệp nấu đã bị Khúc Chấn Sơ ăn sạch.
“Rốt cuộc là anh đang làm gì vậy?” An Diệc Diệp nhịn không được lại hỏi.
Khúc Chấn Sơ đưa cô vào xe và tự tay thắt dây an toàn cho cô.
“Tôi muốn tặng cho em một món quà.”
An Diệc Diệp lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không thiếu cái gì hết.”
Khúc Chấn Sơ không giải thích mà nhấn ga rồi phóng xe ra ngoài.
Trời đã tối hẳn.
Chiếc xe thể thao màu đen lướt nhanh trên đường nhưng không chạy về hướng ngoại ô mà đi thẳng vào trung tâm thành phố.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến đoạn đường phồn hoa nhất.
Khúc Chấn Sơ kéo An Diệc Diệp ra khỏi xe rồi đi bộ đến một hồ nước.
Là hồ nhân tạo nằm trong công viên trung tâm thành phố, mặt hồ đã lên đèn, phản chiếu ánh sáng xuống mặt nước.
Trước mắt chẳng qua chỉ là một công viên.
“Anh tặng cho tôi cái gì?”
Cô nhíu mày: “Nếu không còn gì nữa thì tôi muốn quay về.”
Lần trước, Khúc Chấn Sơ nói muốn tặng quà cho cô và chuyện xảy ra sau đó không tốt đẹp gì cho lắm.
Nên cô thà không nhận quà.
Khúc Chấn Sơ vẫn đứng ở phía sau ngăn cô lại.
Đợi mãi không thấy anh trả lời, An Diệc Diệp muốn rời khỏi đây.
“Tôi đi đây.”
Cô vừa dợm bước thì Khúc Chấn Sơ đã vươn tay ấn vào vai cô.
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Rốt cuộc thì anh muốn gì…”
Còn chưa nói xong, Khúc Chấn Sơ đã lấy ra một chiếc hộp rồi đặt nó trước mặt cô.
“Còn nhớ cái này không?”
An Diệc Diệp nhìn thấy chiếc hộp quen thuộc liền khựng lại.
Đây là cái chặn giấy mà Khúc Chấn Sơ đã đưa cho cô trong buổi đấu giá từ thiện.
“Chẳng phải anh đã vứt nó đi rồi sao?”
Khúc Chấn Sơ đứng sau lưng cô, trên tay nâng một chiếc chặn giấy được chạm khắc bằng đá Điền Hoàng đời Thanh.
Anh đã lấy lại cái chặn giấy này từ quản gia.
Cũng may là quản gia không vứt nó đi, nếu không cũng không biết phải làm sao để cứu vãn tình thế.
Khúc Chấn Sơ chậm rãi nói: “Xin lỗi.”
An Diệc Diệp mấp máy môi.