CHƯƠNG 316
Lúc này, người phụ nữ vừa nói với Khúc Chấn Sơ lại nói thầm.
“Kỳ quái, viện trưởng Trần kết hôn khi nào?”
Nghe vậy, ông Bành lập tức quay đầu lại.
“Bà vừa nói cái gì? Ai? Ở bên trong là viện trưởng Trần sao?”
Người đó khẽ gật đầu.
“Viện trưởng Trần tốt như vậy, thật là đáng tiếc.”
Ông Bành lắc đầu, kinh ngạc nói: “Không phải một cô gái nhỏ mặc váy trắng sao?”
“Cô gái nhỏ?”
Đối phương sửng sốt một chút, nhớ lại.
“Ồ, lúc đầu cô gái đó cũng định xông vào, nhưng đã bị nhân viên cứu hỏa cản lại, mang ra ngoài rồi.”
Bà ta quay đầu chỉ chỉ, đã thấy chỗ đó không có ai.
“Kỳ quái, người đâu nhỉ?”
Ông Bành cực kỳ hoảng sợ, vừa vội vừa tức xông vào.
Lần này, nhân viên cứu hỏa nhanh tay nhanh mắt cản ông ta lại.
“Ông không thể đi vào!”
Ông Bành lo đến mức xoay vòng vòng.
“Này! Sai rồi! Sai rồi! Khúc Chấn Sơ! Mau ra đây!”
Nhưng mà Khúc Chấn Sơ đã hoàn toàn biến mất trong ngọn lửa, căn bản không nghe được âm thanh của ông ta.
Mấy nhân viên cứu hỏa nhanh chóng vận chuyển, tiếp tục nối trụ nước cứu hỏa.
“Có người tiến vào rồi, mau tăng tốc dập lửa!”
Tất cả nhân viên cứu hỏa nhanh chóng bận túi bụi.
Cách hiện trường hoả hoạn không xa, An Diệc Diệp bị ép đến góc tường.
Người đàn ông trước mắt đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo màu đen, ngũ quan thô cứng, nhìn rất hung dữ.
Vừa rồi, An Diệc Diệp đuổi theo anh ta, vừa tiến vào nơi này, lại bị anh ta chặn ở góc tường.
“Là anh phóng hỏa cô nhi viện phải không?”
Đối phương cười dữ tợn.
“Muốn trách thì trách cô không biết phải trái, mưu toan giành lấy thứ không thuộc về mình.”
Nghe vậy, An Diệc Diệp sợ hãi mở to hai mắt nhìn.
“Anh… là người Tiêu Nhĩ Giai phái tới?”
Phùng Tấn rút từ phía sau ra một con dao găm, rồi tiến sát về phía An Diệc Diệp.
“Cô quá nhiều chuyện.”
Ánh mắt anh ta đầy lạnh lẽo, giơ dao găm trong tay lên.
“Chờ một chút.”
Ngay lúc này, một âm thanh khá quen thuộc chợt truyền đến.
An Diệc Diệp quay đầu, thấy có người từ bên ngoài đi vào.
Dù đối phương đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt đó, bóng dáng đó, vừa nhìn cô đã nhận ra.
Cô khiếp sợ lui về sau một bước, phía sau lưng đụng vào bức tường.
“Dư Nhã Thiểm, sao cô lại ở đây?”