BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 16


An Diệc Diệp theo hành lang đi thẳng vào trong, lúc đến phòng khách, ánh mắt cô chợt dừng lại ở một góc trên bàn.


Cô mở to hai mắt nhìn.


“Cái này… là đã chặn giấy Hồng Nguyên!”


Cô sốt ruột đi thẳng qua, cúi người, cẩn thận qua sát khối đá chặn giấy bằng phỉ thúy giống như được tùy tiện đặt trên bàn.


Một khối đá chặn giấy màu xanh ngọc, dùng cả khối ngọc để điêu khắc, phía trên là một con rồng xanh, trông rất sống động, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên trời.


An Diệc Diệp cẩn thận từng li từng tí mà nâng đá chặn giấy lên, mở to mắt quan sát.


Cô thích nhất là nghiên cứu các loại di tích văn hóa, ước mơ trở thành nhà phục hồi di tích văn hóa.


Lúc này nhìn thấy nhiều đồ cổ như vậy, An Diệc Diệp như cá gặp nước, kích động nhìn chung quanh, ngắm cải này, sờ cái kia.


Những đồ cổ này có cái từ thời Tam quốc, cũng có cái từ triều Thanh, nhiều vô số kể, nhìn quanh phòng khách, trung hơn mười món, giá mỗi mỗi đều trên mấy chục tỷ, một phòng khách như vậy, giá trị lên đến hơn 3000 tỷ.


Ánh mắt An Diệc Diệp sáng lên, đột nhiên nhìn thấy một bình đựng rượu bằng đồng xanh được đặt trong một góc khuất trên bàn! Cao trên nửa mét, cổ dài, chân cao, xung quanh có hoa văn trang trí, hoa văn tam giác và hoa văn mặt thú.


Bốn góc đều có một cái đầu rồng, chiếc bình đựng rượu bằng đồng xanh này trước đây An Diệc Diệp đã từng thấy trên TV, là loại bình đựng rượu đồng xanh điển hình chỉ sau dê bốn góc, toàn bộ quá trình đúc kim loại được hoàn thành trong một lần, thao tác liên tục, kỹ thuật thần sầu, cùng với trình độ chế tạo cao siêu, đạt đến đỉnh điểm


An Diệc Diệp nhớ rõ, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy trên TV, báo giá trên 1500 tỷ…


Cô sáng mắt lên, bước tới đưa tay muốn chạm, lại rút tay về.


Bảo vật như vậy, không thể chạm bằng tay. Cô sốt ruột nhìn quanh, đúng lúc nhìn thấy quản gia bước từ ngoài vào, vội chạy tới.


“Quản gia, quản gia!” Quản gia nghe tiếng, quay đầu nhìn cô, hơi cúi người xuống. “Có chuyện gì không? Cô Tiêu?” Trên mặt ông không có biểu cảm gì, nhìn có vẻ vô cùng lạnh lùng, nhưng cực kỳ chuyên nghiệp. An Diệc Diệp nhớ lúc trước chính là ông mang theo mấy người vệ sĩ nhốt mình trong phòng giam, sắc mặt lập tức cứng đờ, khó khăn lắm mới ngừng được.


“Có bao tay không?”


“Có, tôi lập tức lấy bao tay cho cô?


Ông gật đầu, quay người chuẩn bị rời đi.


An Diệc Diệp vội gọi ông lại. “Tôi có thể ngắm những đồ cổ trong phòng khách được không?” Cô chỉ vào bình đựng rượu bằng đồng xanh. “Có thể, những thứ đó được trưng ra để ngắm mà.”


Chờ quản gia đi mất, An Diệc Diệp lại vui vẻ đứng dậy, kích động đi vòng vòng quanh bình đựng rượu bằng đồng xanh.


Rất nhanh, quản gia đã đưa tới một đội bao tay sạch sẽ, cô kích động đeo vào, lại đắm chìm trong biển lịch sử.


Quản gia nhìn cô một cái.


Hai mắt sáng rỡ nhìn có chút ngây thơ, ngay cả mặt cũng kích động đến mức đỏ lên, hai tay mang bao tay không ngừng vuốt ve cái bình, mừng như điên.


Nhưng bằng ánh mắt của ông, có thể nhìn ra, người này hoàn toàn không có âm mưu kiếm lời từ bình đựng rượu đồng xanh.


Đôi mắt kia quá mức thuần khiết.


Nghĩ nghĩ, quản gia mới mang tài liệu troong tay đến phòng làm việc.

Bình luận

Truyện đang đọc