CHƯƠNG 656
“Tôi cầu xin anh, đừng tổn thương cô ấy…”
Phùng Tấn lắc đầu: “Anh nói nhỏ quá, tôi không nghe thấy.”
Khúc Chấn Sơ siết chặt nắm đấm, hơi khép mắt, đồng thời nói to hơn.
“Tôi cầu xin anh! Đừng tổn thương cô ấy!”
Phùng Tấn vừa nghe, hài lòng cười.
“Tốt lắm. Không ngờ Khúc Chấn Sơ nổi tiếng rần rần lại cũng có một ngày phải cầu xin người khác.”
“Nhưng mà sao tôi cứ cảm thấy anh vẫn chưa đủ thành ý nhỉ?”
Nói xong, giọng anh lạnh lùng, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm Khúc Chấn Sơ.
“Quỳ xuống!”
“Quỳ xuống cầu xin tôi!”
An Diệc Diệp nghe thấy, giãy giụa kịch liệt.
“Khúc Chấn Sơ, anh đừng để ý đến em!”
Ánh mắt Phùng Tấn trở nên sắc bén, giơ tay đấm mạnh vào bụng An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp thay đổi sắc mặt, đau đến cứng lại, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Khúc Chấn Sơ đột nhiên bước về phía trước một bước, chợt quát to.
“Anh không được tổn thương cô ấy!”
Phùng Tấn kề dao găm trong tay lên cổ An Diệc Diệp.
“Không được đến đây!”
Khúc Chấn Sơ nhanh chóng dừng chân, cứng đờ tại chỗ.
Hai mắt anh đỏ ngầu, giống như một con sư tử đang nổi giận.
Phùng Tấn đè dao găm trong tay xuống, mũi dao đâm vào da An Diệc Diệp.
“Anh thử bước thêm bước nữa đi.”
Khúc Chấn Sơ nắm chặt nắm đấm, phát ra tiếng răng rắc.
Anh nhìn An Diệc Diệp, thong thả thu chân về.
Phùng Tấn hài lòng cười.
“Bây giờ, quỳ xuống cho tôi!”
Khúc Chấn Sơ nắm chặt bàn tay, từ từ buông ra.
Anh cong đầu gối, bịch, quỳ xuống đất.
Khúc Chấn Sơ cúi đầu, giọng điệu hèn mọn chưa từng có.
“Tôi xin anh, đừng tổn thương cô ấy…”
Đầu gối chạm vào mặt đất, năng nề mà rõ ràng.
An Diệc Diệp mở to mắt, trong nháy mắt đã quên nhúc nhích.
“Khúc Chấn Sơ…”
Cô gọi nhẹ, cơ thể nhũn ra, trượt xuống dưới, lại bị dây thừng cản trở, chỉ có thể treo trên cột.
An Diệc Diệp lắc đầu, nước mắt lăn dài.
“Anh đừng như vậy… Khúc Chấn Sơ, đứng lên…”