CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

“Bố ơi…có điện thoại”

Di động trên mặt bàn đột nhiên vang lên. Nghe thấy âm thanh non nớt kia, Đỗ Long giật nảy mình. Phó Hồng Tuyết cũng căng thẳng, cơ thể căng cứng lại. Đỗ Long nhân cơ hội dùng sức đưa vào mấy cái, Phó Hồng Tuyết không nhịn được lại gục đi.

Khi Phó Hồng Tuyết đang run rẩy trong lồng ngực của Đỗ Long thì hắn đã nhấn tai nghe bluetooth trên tai, nói:

- Tôi là Đỗ Long.

Trong điện thoại truyền đến tiếng của Thẩm Băng Thanh nói:

- Là tôi đây, tôi đang ở phòng của Lâm Tĩnh Di thuê. Trong phòng rất ngăn nắp, không phát hiện ra cái gì đặc biệt cả, cũng không thấy cả ví tiền và túi xách. Có khả năng hôm cô ấy đi dự xã giao vẫn chưa về, nửa đường thì xảy ra chuyện. Chỉ thấy máy tính xách tay thôi, có cần mang về không?

Đỗ Long nói;

- Mang về đi. Tìm thấy xe của cô ấy chưa?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Bên cảnh sát giao thông vẫn chưa có tin tức gì. Ông gọi điện thúc giục một chút xem sao? Bây giờ ông là lãnh đạo mà.

Đỗ Long nói:

- Được rồi, vậy ông cứ về trước đi đã.

Đỗ Long cúp điện thoại, nói với Phó Hồng Tuyết đang mềm nhũn nằm trong lòng mình:

- Bây giờ thoải mái rồi chứ?

Phó Hồng Tuyết cười nói:

- Em thoải mái rồi nhưng sư huynh vẫn còn sung lắm, hay là chúng ta tiếp tục?

Đỗ Long nói:

- Băng Thanh sắp về rồi, hay là để lần sau, mau xuống đi.

Phó Hồng Tuyết có chút không nỡ vặn vẹo thân mình. Đỗ Long vỗ một cái vào mông, cô mới đứng dậy, nhìn vào phía dưới ướt sũng của hắn. Cô đảo mắt nói:

- Sư huynh, để em làm sạch giúp anh nhé!

Phó Hồng Tuyết cúi đầu khom người quỳ gối xuống, dùng miệng của mình làm vệ sinh cho Đỗ Long. Nhìn thấy xuân quang bị lộ ra một nửa khỏi cảnh phục của nữ cảnh sát xinh đẹp đang thổi sáo cho mình, Đỗ Long không kìm được dục vọng lại muốn tiếp tục. Phó Hồng Tuyết ra sức thổi nhưng thật không phải lúc, khi dục vọng của hai người đang hừng hực thì vang lên tiếng gõ cửa.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Phó Cục trưởng Đỗ!

Đỗ Long cúi đầu nhìn Phó Hồng Tuyết. Cô căng thẳng thấp giọng hỏi:

- Làm sao bây giờ?

Đỗ Long chỉ vào gầm bàn, Phó Hồng Tuyết lập tức hiểu ý chui vào. Đỗ Long chỉnh sửa lại quần áo, kéo cái ghế về đằng trước một chút rồi nói:

- Mời vào!

Thẩm Băng Thanh đẩy cửa bước vào, nghi hoặc hỏi:

- Ông đang làm gì thế? Sao lâu như vậy mới trả lời?

Đỗ Long cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Phó Hồng Tuyết lại mò qua bên này. Hai chân hắn kẹp lấy bàn tay nhỏ đang làm việc xấu, đàng hoàng giải thích:

- Đang xem danh sách bị mất tích, báo cáo về người mất tích nhiều quá, những người bị mất tích không báo cáo thì không biết còn bao nhiêu nữa. Cái hệ thống cũ kĩ này dùng thật là chán, cơ chế sàng lọc không hoàn thiện, tôi nhìn đến đầu váng mắt hoa rồi.

Thẩm Băng Thanh bước tới, nói:

- Vậy thì nghỉ ngơi một chút đi. Bên giao thông có tin gì chưa?

Đỗ Long căn bản đã quên việc này, hắn nói:

- Vẫn chưa có. Tôi đã gọi điện thúc giục bọn họ rồi, những chỗ khác cũng chưa có manh mối gì à?

Thẩm Băng Thanh lấy ra máy tính xách tay của Lâm Tĩnh Di nói:

- Chắc trong máy tính xách tay có manh mối đấy. Tôi định cầm đến cho phòng Kĩ thuật điều tra xem thế nào.

Đỗ Long nói:

- Vậy thì đi đi. Tôi vẫn còn chút việc, với lại cũng sắp hết giờ làm việc rồi, nửa giờ sau gặp nhau ở quán Uyên Ương Đao đi.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Tôi đã gọi hai người muốn theo đuổi Lâm Tĩnh Di đến giúp việc điều tra rồi, không biết lúc nào thì mới tới nữa.

Đỗ Long nói:

- Chúng ta ăn cơm quan trọng hơn, ông đi trước đi, sau này bọn họ đến tôi sẽ tự mình đi hỏi mấy câu. Đánh nhanh thắng nhanh.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Vậy được, tôi đi trước đây.

Thẩm Băng Thanh xoay người đi vài bước. Đỗ Long vừa thở phào thì cậu ta đột nhiên xoay người lại nói:

- Tôi tùy tiện bảo người đưa đến là được rồi, cần gì phải tự mình đi một chuyến chứ?

Đỗ Long nói:

- Tùy ông. Ông thuận tiện bảo họ đi hỏi một chút, bản kiểm tra chất độc tôi bảo người đưa đến đã làm chưa? Nếu có kết quả thì bảo bọn họ cầm đến nhanh chút nhé.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Được, vậy tôi đi trước đây.

Thẩm Băng Thanh đi rồi Đỗ Long lập tức kéo Phó Hồng Tuyết ra ngoài, ấn cô trên bàn làm việc, cặp mông trắng như tuyết vểnh lên. Hai tay Đỗ Long nắm được hai luồng tuyết trắng, dùng sức tách ra hai bên rồi hung hăng công phạt.

Bây giờ là lúc mọi người tan ca, thỉnh thoảng lại có người đi qua cửa sổ. Phó Hồng Tuyết cắn chặt môi, khống chế không để mình phát ra âm thanh quá lớn, nhưng thỉnh thoảng trong mũi vẫn không khống chế được mà phát ra những âm thanh rên rỉ, giống như có người đang thổi sáo.

Yêu đương vụng trộm trong phòng làm việc quả thật là có sức hấp dẫn rất lớn. Trong hoàn cảnh có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, Đỗ Long lại càng bừng bừng khí thế, hơn 10 phút sau cuối cùng cũng thở ra một hơi. Đỗ Long ngay lập tức rút ra bảo khí, vén cảnh phục của Phó Hồng Tuyết lên rồi phun lên trên lưng cô.

Vài phút sau Đỗ Long đã có mặt ở phòng làm việc của Thẩm Băng Thanh, chỉ thấy anh ta đang đối mặt với một người đàn ông khoảng 30 tuổi, nét mặt bi thương.

Đỗ Long đưa tay về phía người kia nói:

- Tôi là Đại đội trưởng Đại đội điều tra hình sự phụ trách vụ án này. Tôi tên là Đỗ Long, anh tên là gì? Có quan hệ gì với cô Lâm Tĩnh Di? Lần cuối cùng anh nhìn thấy cô ấy là khi nào?

Người kia bắt tay Đỗ Long xong thì không rút được tay về. Đỗ Long ngồi nửa mông trên bàn nói:

- Chúng ta đánh nhanh thắng nhanh đi. Tôi nắm tay anh có thể đoán được anh nói dối hay không, anh chỉ cần trả lời mấy câu hỏi tôi vừa đưa ra là có thể đi được rồi.

Người kia cười khổ một cái, nói:

- Tôi sẽ cố gắng phối hợp. Tôi tên là Trương Dũng. Tôi cũng không biết quan hệ giữa mình với Tĩnh Di là gì nữa, thân hơn bạn bè một chút nhưng cũng không tính là bạn trai được. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy là năm ngày trước, nhưng tôi vẫn luôn chú ý đến blog của cô ấy, cô ấy làm gì mỗi ngày tôi đều biết rất rõ.

Đỗ Long nói:

- Nếu nói như vậy thì anh hẳn là biết rất rõ việc cô ấy đã mất tích hai ba ngày rồi. Tại sao anh không báo cảnh sát?

Trương Dũng cười khổ nói:

- Tôi gọi điện báo cảnh sát rồi nhưng cảnh sát các anh không chịu lập hồ sơ, bởi vì tôi không có chứng cứ có thể chứng minh cô ấy đã mất tích thật. Họ nói chỉ là tạm thời không cập nhật blog mới thôi, điều này không thể chứng minh cô ấy mất tích thật hay không, nói không chừng một lát nữa lại về thôi, nhưng cô ấy vẫn không xuất hiện. Vừa nãy khi nghe được tin, tôi hận người chết đi không phải là mình.

Đỗ Long thở dài nói:

- Đây không phải là lỗi của anh, anh không cần áy náy đâu. Cô ấy ra đi rất bình thản, cũng coi như là điều may mắn lớn nhất trong bất hạnh rồi.

Trương Dũng kích động hỏi:

- Rốt cuộc cô ấy chết như thế nào? Có phải là có người… có người cường bạo cô ấy? Cô ấy xinh đẹp lương thiện như vậy… Tôi nhất định sẽ băm thây vạn đoạn kẻ đã hại chết cô ấy.

Đỗ Long nói:

- Hiện giờ vụ án vẫn đang được điều tra, chúng tôi không thể tiết lộ quá nhiều tình tiết vụ án. Đợi khi nào bắt được tội phạm rồi tôi đảm bảo sẽ nói cho anh biết mọi chi tiết mà anh muốn biết. Được rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của anh đã có tác dụng rất lớn đối với việc điều tra vụ án.

Đỗ Long tiễn Trương Dũng đi rồi liền rời Cục Công an với Thẩm Băng Thanh. Bây giờ cũng đã qua giờ tan ca từ lâu.

Thẩm Băng Thanh hỏi:

- Ông có cho rằng vụ này do ai đó nghĩ Lâm Tĩnh Di lừa gạt tình cảm của y gây ra không?

Đỗ Long nói:

- Tôi thấy không có khả năng đâu. Lâm Tĩnh Di là một người rất khéo léo, rất biết cách giao tiếp với người khác. Trương Dũng căn bản không thể tính là bạn trai của cô ấy được nhưng lại cam tâm tình nguyện phạm tội vì cô ấy. Có thể thấy rằng cô ấy không phải bị hại do vấn đề tình cảm, hơn nữa nếu bị giết do tình cảm thì hai thi thể kia là chuyện gì đây?

Bình luận

Truyện đang đọc