CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Nhạc Nhật Tân đang họp thì đột nhiên thư ký của ông ta bước đến, nói nhỏ với ông làm ông nhíu mày nói:

- Nói với anh ta cứ theo phương án số ba mà làm…

Thư ký rời khỏi phòng họp nói với Vương Thăng đang đợi tin:

- Chủ tịch (1) nói cứ theo phương án số ba mà làm.

Chú thích: Nhạc Nhật Tân là Phó Chủ tịch nhưng ở Trung Quốc, khi xưng hô người chức “phó” thường bỏ chữ “phó” đi để tỏ vẻ tôn trọng.

Cái gọi là phương án số ba chính là phớt lờ, Vương Thăng hiểu ý Nhạc Nhật Tân: Ông ngầm cho phép chuyện của Nhạc Băng Phong và Đỗ Long. Vương Thăng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, sau này anh ta không cần cả ngày làm ác nhân tách đôi tiểu uyên ương đấy ra nữa.

Đỗ Long không hề biết chuyện xảy ra bên ngoài, hắn chỉ để ý trước mắt dị năng của hắn không có chút kỳ tích hồi phục nào, nhưng tâm ý của Nhạc Băng Phong không cần dị năng cũng có thể rõ như lòng bàn tay. Hắn thuần thục cởi quần của cô làm lộ ra cặp chân dài hoàn mỹ như tuyết đúc.

Đỗ Long giơ một tay sờ soạng theo chân Nhạc Băng Phong, trơn mềm đồng thời hơi có cảm giác lành lạnh, đúng là sự hưởng thụ cực phẩm.

Trên người Nhạc Băng Phong chỉ còn sót lại quần con cũng nhanh chóng bị Đỗ Long lột nốt giống như trong video, cặp chân to dài của Nhạc Băng Phong bị Đỗ Long cho lên vai. Nhạc Băng Phong cảm thấy tư thế này hơi khó chịu đặc biệt là thứ đó của Đỗ Long đang lê chầm chậm ở vùng cỏ thơm của cô, làm người ta ngứa ngáy trong lòng. Nhạc Băng Phong không khỏi lườm Đỗ Long một cái.

Đỗ Long vuốt ve đôi chân trắng dài của cô thấp giọng cười:

- Em biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy em… cũng chính lúc bọn em nói anh là công nhân đào mỏ… anh liền nghĩ lúc nào anh có thể ôm em trong lòng âu yếm đây? Không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh đến vậy… Băng Phong, anh yêu em…

Nhạc Băng Phong quay đầu lại nhìn chỉ vào người con gái trong video đang mơ màng hôn hít cùng hắn nói:

- Cô ấy thì sao?

Đỗ Long oạch một tiếng thâm nhập vào cơ thể Nhạc Băng Phong hắn nói:

- Phong Nhi, em biết anh vô cùng yêu hai bọn em, nếu như anh vì em mà bỏ Tiên Nhi, vậy thì cho thấy anh vô tình thậm chí là tuyệt tình với cô ấy, thật sự em sẽ vui sao?

- Đừng nói nữa…

Nhạc Băng Phong nghẹn ngào nói:

- Em là con gái, anh muốn em làm thế nào?

Đỗ Long tiếp tục vận động nói:

- Phong nhi, cá với chân gấu thì chỉ cần lên bàn ăn của anh đều là thức ăn của anh. Anh có khả năng để bọn em sống vui vẻ, ít nhất tạm thời cũng là như vậy, có được không?

Nhạc Băng Phong không trả lời, lòng cô không thoải mái, mắt đã ươn ướt, nhìn hai người con gái đang mơ hồ tranh giành khoái hoạt trong video. Cô không còn nhận ra ai mới là mình nữa…

Đỗ Long không thấy ai đến cản mình lại càng yên lòng. Hắn bế Nhạc Băng Phong lên giường lột thành con dê trắng rồi ôm lấy cặp chân trắng nõn của cô biến đổi đa dạng, đưa cô lên đỉnh khoái lạc từ đợt này đến dợt khác.

Bên dưới Nhạc Băng Phong cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng bên trên lại luôn trống không chỉ đành tự vuốt ve chính mình. Cô thầm hiểu ý của Đỗ Long thầm ngậm miệng để mặc Đỗ Long không nói.

Lúc một lần nữa cô được Đỗ Long đưa lên đỉnh khoái lạc thì Đỗ Long cũng bùng phát, dung nham nóng bỏng phun trào vào nhụy hoa của Nhạc Băng Phong. Nhạc Băng Phong ngay lập tức được đưa lên một đỉnh cao mạnh mẽ hơn, cô thấy mình thực sự thành tiên dường như mỗi tế bào trong cơ thể đều đang hoan hô nhảy nhót…

Đúng lúc này Đỗ Long hổn hển đổ xuống trước mặt cô ôm chặt thâm tình hỏi:

- Phong nhi, em có vui không?

Hai mắt Nhạc Băng Phong mơ màng gật đầu theo bản năng, Đỗ Long hôn đôi môi nhỏ của cô tiếp tục nói:

- Em có muốn vui hơn nữa không? Giống như…trong video ấy, em xem vui biết bao…

Nhạc Băng Phong mơ màng ừ một tiếng, sau đó liền định thần lại cô mân mê đôi môi nhỏ u oán:

- Anh thật biết ức hiếp em…

Đỗ Long lại hôn lên đôi môi nhỏ của cô nói:

- Phong Nhi, em cũng không nhẫn tâm để tim anh vỡ thành hai mảnh đấy chứ? Chỉ cần em nói không thì anh sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện này nữa. Nhưng em biết anh sẽ làm Tiên Nhi đau lòng, đến lúc đó có thể anh sẽ lén lút đi an ủi cô ấy, anh cũng chẳng có cách nào khác…

Nhạc Băng Phong cắn một cái trên vai Đỗ Long, nước mắt trào lên khóe mắt cố nén để không chảy ra…

………………

Sau khi trên giường vui vẻ và có được sự đồng ý ngầm của Nhạc Băng Phong, Đỗ Long đắc chí toàn lực bắt đầu công việc. Trước hết là bọn họ làm tốt con dấu. Sau khi đi trình duyệt thì bắt đầu in thông báo, đóng dấu xong thì gửi cho mấy hãng máy chủ lớn như IBM, Lenovo mời bọn họ tham gia hội đấu thầu tổ chức tại trường vào tuần sau.

Ngày hôm sau hội tuyển dụng của hai tổ dự án tổ chức ở khác địa điểm nhưng trong cùng một trường, cùng một thời gian. Trước mắt người đến ứng tuyển của tổ dự án Bộ Công an xếp thành hàng dài, còn bên này của bọn Đỗ Long vì địa điểm hơi xa xôi cộng thêm điều kiện có phần hà khắc, nên người đến dự tuyển ít hơn nhiều.

Phụ trách tuyển dụng bên bọn Đỗ Long là Vương Hồng Lực và Quách Công, hai người một phụ trách nhóm phần cứng một phụ trách nhóm phần mềm. Hai phần hồ sơ đầu tiên theo như điều kiện bản thân thì bọn họ không đạt, yêu cầu là bằng thạc sĩ mà hai người bọn họ đến học vị học sĩ cũng chưa đạt được, thậm chí một người còn là sinh viên đại học Chính trị pháp luật Bắc Kinh.

- Cậu không đủ điều kiện ứng tuyển sao còn đến?

Quách Công hỏi một ứng viên.

Sinh viên tên Thái Xuân Lôi đó nói to:

- Trên poster của các anh chẳng phải dùng điều hành nhị phân viết: Chỉ cần có năng lực thì tất cả những điều kiện phía trên đều bỏ đi?

Quách Công nói:

- Được, bên đấy có một chiếc máy tính xách tay, cho cậu mười phút để viết xong phương trình này.

Thái Xuân Lôi lê đôi dép lê đi sang một bên ở đó bày mười chiếc máy laptop, tất cả đều cài hệ điều hành unix, Thái Xuân Lôi ngồi xuống rồi thành thục tra ra phần mềm soạn thảo văn bản rồi bắt đầu làm.

Bên Vương Hồng Lực cũng chẳng khác là bao, cậu ta hỏi mấy câu hỏi sinh viên đấy trả lời trôi chảy lưu loát làm cậu tương đối hài lòng.

Đương nhiên không phải ai cũng như vậy, có mấy thạc sĩ đến ứng tuyển, ai nấy đều kiêu ngạo ngút trời nhưng trên thực tế đều là mấy con mọt sách ngu ngốc. Những người như vậy không phải là người Đỗ Long cần, hồ sơ của bọn họ nhận lại, nhưng nhanh chóng bị vứt thành một đống rác rưởi.

Tình hình ở bên kia thì ngược lại, mấy người bằng cấp cao khá được hoan nghênh, thậm chí còn có người ký kết tại chỗ đấy là để cướp người.

Bọn Đỗ Long theo nguyên tắc thà ít mà tốt, bận rộn cả một ngày cơ bản chỉ quyết định được bảy người, còn nghe bên đấy đã chọn được mấy chục người cơn bản đều là người băng cấp tương đối cao.

Mục đích cơ bản của Đỗ Long đã đạt được, buổi tối hắn tới gần trường học mời bọn Vương Hồng Lực cùng đi ăn mừng thành công, sau đó lúc mời Nhạc Băng Phong về nhà cùng hắn thì cô bước đi rất kiên quyết.

Sau khi đỗ xong xe, Đỗ Long ngâm nga hát vang về nhà, gặp một người già lưng gù dưới nhà, Đỗ Long nhường qua một bên. Ông lão đó đột nhiên ngã qua, Đỗ Long giơ tay ra đỡ, ông ta liền quay tay khống chế mạch môn hắn, sau đó nội lực mạnh mẽ men theo kinh mạch Đỗ Long dũng mãnh lao tới thân thể của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc