CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long và Nhạc Băng Phong trước tiên đi đến bệnh viện xem một chút Trần Trung Thư vừa từ phòng cấp cứu đưa ra. Bởi vì gã là tình nghi trọng đại gây án, bởi vậy gã bị còng trên giường bệnh. Đỗ Long nói một số tình hình với gã, gã chỉ lau nước mắt. Nhưng Nhạc Băng Phong điều tra một chút bệnh án của Trần Trung Thư, ở một bệnh viện khác phát hiện ra không ít bệnh án của Trần Trung Thư. Gã gần đây vì áp lực tinh thần quá lớn, chất lượng giấc ngủ và tinh thần ban ngày đều không tốt. Bác sỹ đã kê một số đơn thuốc cho gã, giúp gã cải thiện giấc ngủ ban đêm, ban ngày thì nâng cao tinh thần.

– Trần Trung Thư, ở nhà anh chỉ phát hiện thuốc ngủ, thuốc ban ngày anh uống đâu?

Đỗ Long hỏi.

– Có khả năng thuốc của anh bị người ta đổi rồi, anh còn tiếp tục không phối hợp, sớm muộn cũng bị người hại chết đấy.

Trần Trung Thư ngừng một chút, cuối cùng cũng mở miệng, gã nói:

– Trong tủ treo quần áo của tôi ở xưởng. Tôi đều đã khóa kỹ, làm sao có thể bị người ta đổi đi?

Đỗ Long nói:

– Khóa không phải là toàn năng, chỉ cần một công cụ, các loại khóa bình thường tôi chỉ cần 5 giây là có thể mở. Chìa khóa đâu? Hoàng Nham cậu đưa người đến xưởng điều tra một chút, rất có thể thuốc đã bị đổi lại rồi. Các cậu phải chú ý chính là cửa tủ, ổ khóa còn cả vân tay trên bình thuốc, càng nhiều càng tốt.

Hoàng Nham đáp:

– Hiểu rồi, tôi ngay lập tức đi xử lý.

Hoàng Nham cầm chìa khóa và thẻ công nhân của Trần Trung Thư, đem theo người đi điều tra.

Đỗ Long để hai người cảnh sát có vũ trang chăm sóc Trần Trung Thư, đương nhiên vẫn có nghĩa giám sát. Ai bảo gã trước mắt là nghi phạm số một chứ?

Đỗ Long và Nhạc Băng Phong, Thẩm Băng Thanh rời khỏi bệnh viện, đang muốn đi đến gia đình báo mất tích tiếp theo, đột nhiên nhận được điện thoại của Trì Khánh Bân kêu bọn Đỗ Long đến cục công an thành phố. Khi Đỗ Long vội đến nơi, chỉ thấy trước cửa cục công an thành phố là một đám người. Bọn họ mỗi người giơ một bức ảnh lớn và tìm người thông báo. Dưới sự ngăn cản của đội cảnh sát có vũ trang, cửa chính được vây chặt một con kiến cũng không lọt. Đám người Trì Khánh Bân và Trương Văn Diệu đang được cảnh sát có vũ trang bảo vệ, lớn tiếng trấn an quần chúng.

Đỗ Long ở xã Mãnh Tú hơn nửa năm, hắn am hiểu nhất xử lý loại trường hợp quần chúng kích động này. Mấy chục gia trưởng kích động trước mắt đối với hắn mà nói không hề có tính thách thức. Nhưng bây giờ lãnh đạo đang nói, hắn không thể xông lên đao to búa lớn giải quyết vấn đề, liền đứng một bên nhìn.

Trì Khánh Bân nhìn thấy hắn đến, liền to tiếng nói:

– Mọi người phải tin tưởng đảng, tin tưởng chính phủ. Tổ chuyên án đã điều động toàn tỉnh hai đội ngũ hình sự ưu tú nhất. Nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất đem hàng loạt các vụ án mất tích điều tra rõ ràng chân tướng. Mọi người có thể quay đầu nhìn một chút, vị đứng sau lưng mọi người đó chính là người mà ba năm trước khi thị trấn Tuyên Cương động đất đã giải nguy cứu hơn một trăm người, và bị chôn dưới đất cả một ngày đó là anh hùng phòng chống động đất Đỗ Long. Anh ta là đại biểu quốc hội, phó cục trưởng cục công an thành phố Lỗ Tây kiêm đại đội trưởng đại đội hình sự. Công tác phá án của anh ta từ trước tới nay tỉ lệ vẫn là trăm phần trăm, anh ấy bây giờ là tổ phó tổ chuyên án, chuyên phụ trách tra án. Mọi người vây quanh cửa cục công an vô dụng, vẫn là đi tìm anh ấy phản ứng tình hình đi.

Đỗ Long thấy Trì Khánh Bân đẩy mình ra, liền ho rõ một tiếng bước nhanh đến phía trước, cất giọng nói:

– Mọi người yên lặng một chút, nghe tôi nói. Trước khi đến thành phố Song Môn, Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh đã hỏi tôi, vụ án này cần bao nhiều thời gian có thể phá? Câu trả lời của tôi là một tuần, bí thư Bạch nói một tuần thì quá dài, bắt tôi phá án trước cuối tuần, nếu không sẽ đem tôi vứt vào khe núi. Cho nên mọi người xin yên tâm, tôi nhất định sẽ toàn lực phá án. Mọi người phải phối hợp với công tác của tôi, bất luận ai có lời gì đều có thể trực tiếp gặp tôi phản ánh. Tôi sẽ kiên nhẫn lắng nghe…

Đại lực tuyên truyền hiệu quả văn hóa của các đài địa phương, đài tỉnh, truyền hình trung ương của ba năm trước, chỉ qua một chút công phu liền có rất nhiều người nhận ra Đỗ Long, có người hét lớn:

– Không sai, chính là anh ta. Anh hùng cảnh quan Đỗ Long của phòng chống động đất cứu tế. Anh ấy năm đó khi ở thị trấn Tuyên Cương cứu tế thuận tay đã phá một vụ thừa dịp loạn lạc đi cướp. Anh ấy bây giờ nếu là tổ phó tổ chuyên án thì mọi người tìm anh ấy chính xác không sai.

Mọi người đều ào ào xông tới bên Đỗ Long, giơ tấm ảnh chụp trong tay, báo việc tìm người đến trước mặt Đỗ Long. Mồm năm miệng mười la hét cái gì đó với Đỗ Long, nhưng mà người đông lời lạc, ngay cả Đỗ Long cũng nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì.

– Mọi người không cần tranh đoạt, từng người từng người đến, xếp thành hàng, người lớn tuổi xếp trước, ai còn tranh đoạt nữa thì xếp sau cùng.

Đỗ Long lớn giọng lấn ất tất cả âm thanh, hắn lớn tiếng nói:

– Tôi cam đoan ở đây chăm chú nghe từng câu của mỗi bà con, mọi người có oan giải oan, có án báo án. Được rồi, ai đi giúp tôi kiếm một bộ bàn ghế, sau đó kiếm cho mỗi bà con một cái ghế và một bình nước. Mọi người từ từ làm, dọc theo chân tường xếp xuống.Thẩm Băng Thanh, các cậu duy trì trật tự cho tôi. Xem chứng minh thư của bọn họ, theo đơn vị gia đình, xắp xếp dựa vào ngày tháng năm sinh của người có tuổi lớn nhất trong mỗi nhà…

Mọi người nghe thấy lời của Đỗ Long đều đã an tĩnh lại. Những gia đình này tìm người thân mất tích của nhà mình đã một thời gian rồi, cũng đều đã quen thuộc. Không cần Thẩm Băng Thanh đi xem chứng minh thư của bọn họ, mọi người đã tự sắp xếp thành một hàng dài. Trì Khánh Bân thấy thế lập tức cho người đem bàn ghế, ngay tại cửa lớn của cục công an làm luôn một văn phòng làm việc.

Đầu tiên ngồi trước mặt Đỗ Long là một cụ ông 80 tuổi, ông cụ run rẩy môi nói không nên lời, run lẩy bẩy đem ra một tấm ảnh đưa cho Đỗ Long. Đỗ Long nhận lấy tấm ảnh nói:

– Cụ à, đây là chắt của cụ? Cậu ta tên là gì? Mất tích vào lúc nào?

Bên cạnh ông cụ đó có một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, cậu ta nói:

– Hay là để tôi nói đi, Đỗ cảnh quan, tôi tên Quan Chí Hằng, em trai tôi tên Quan Chí Cường, chúng tôi đều đi làm ở cùng một mỏ quặng. Chúng tôi vẫn luôn cùng đi làm cùng về nhà. Có một ngày vào ba tháng trước, cũng là ngày 21 tháng 10 năm ngoái, tôi bởi vì có chút việc chậm trễ, khiến cho Chí Cường về trước. Nhà tôi cách chỗ làm chỉ có hai ba dặm đường, đạp xe hai ba phút thì đến nhà rồi. Nhưng đợi tôi sau đó hơn nửa tiếng về đến nhà, Chí Cường vẫn chưa về. Chúng tôi cứ tưởng nó đi đâu chơi, nhưng từ sau hôm đó không gặp lại Chí Cường nữa. Đỗ cảnh quan, em trai tôi rất ngoan, nó không có khả năng đi lên mạng hoặc đi đâu chơi mà lâu như vậy không về nhà, nhất định là xảy ra chuyện rồi.

Sự việc đã qua 3 tháng, Đỗ Long cũng cảm thấy rất khó giải quyết, hắn nói:

– Được rồi, đây là ảnh gần đây nhất của em trai cậu hả? Vụ án này tôi đã tiếp nhận. Trước buổi chiều thứ sáu tôi nhất định sẽ điều tra ra kết quả, mời cậu qua bên kia điền vào bản khai này. Vốn phải trực tiếp hỏi sau đó tôi điền vào đấy, nhưng phía sau người nhiều quá, đành phải từ quyền rồi, xin cậu thứ lỗi. Tối hôm nay hoặc sáng sớm ngày mai tôi sẽ sắp xếp thời gian đi đến nhà cậu và công trường cậu làm việc điều tra hỏi thăm, cậu cứ yên tâm đi.

Quan Chí Hằng từ khi bắt đầu vì sự việc của em trai đi báo án cho đến nay, vẫn chưa được nhận qua sự phục vụ ấm áp như thế, cậu ta kích động nói:

– Không vấn đề gì, tôi tin Đỗ cảnh quan nhất định có thể phá án, đưa em trai tôi trở về. Ông Tăng, chúng ta đến bên kia ngồi đi.

Quan Chí Hằng đỡ ông cậu ta đi sang một bên, nhanh chóng bắt đầu điền đơn. Nhạc Băng Phong ngồi ở đối diện cậu ta, thấy cậu ta gặp phải nghi vấn liền nhẹ giọng nhắc nhở giải thích, còn Đỗ Long thì bắt đầu tiếp nhận gia đình có thân nhân mất tích kế tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc