CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Sau khi Trương Văn Diệu chết không lâu, Đỗ Long cầm vật mà Trương Văn Diệu để lại tìm được bọn Tề Khải Hoa. Sau khi trở về quân doanh, rất nhiều thứ sớm đã bị bọn Tề Khải Hoa quên mất lại bị mang trở lại. Thấy trong tay Đỗ Long cầm bằng chứng không thể chối cãi, bọn Tề Khải Hoa không nói nên lời, nhưng trong lòng đã tin lời của Đỗ Long. Bởi vì bọn họ biết rõ, Trương Văn Diệu đích thực là một người không từ thủ đoạn.

Đỗ Long cho bọn y hai con đường, hoặc là nương tựa vào hắn, trở thành thủ hạ của hắn, hoặc là ngồi tù. Với hành vi phạm tội mà Tề Khải Hoa bọn họ phạm phải, cho dù bắn chết cũng không có gì lạ, ít nhất cũng phải ngồi tù mấy chục năm. Bởi vậy, bọn Tề Khải Hoa có chút không tình nguyện, nhưng dưới sự uy hiếp của Đỗ Long và lời khuyên của Hạ Hồng Quân, bọn họ mới đồng ý quy thuận Đỗ Long.

Lần này Đỗ Long được điều đến thành phố Song Môn làm Cục phó, Bát Tuấn đã trở thành quân cờ ẩn trong tay Đỗ Long đương nhiên cũng theo tới. Trở lại nơi quen thuộc này, bọn họ quả thực như cá gặp nước nhưng cảm giác trong lòng lại rất kì lạ, nhất thời vẫn khó thích ứng với thân phận mới của mình.

Nhận được điện thoại của Đỗ Long, Đạo Ly… cũng chính là Tề Khải Hoa đáp:

- Không cần tra đâu, chuyện xảy ra ở thành phố Song Môn không giấu được chúng tôi. Cuộc hỗn loạn ở mỏ Bình Sơn chính là do Lý Thành Long, ông chủ mỏ Bình Sơn làm ra. Mục đích vẫn không rõ ràng lắm, sau lưng nhất định còn có người, nhưng có thể xác định một điểm là… Anh và Uẩn Cảnh Huy đều là mục tiêu đứng mũi chịu sào, có người muốn chỉnh anh đó.

Đỗ Long im lặng một lúc, sau đó hỏi:

- Cậu nếu đã sớm biết rồi tại sao không nói cho tôi? Lão tử bây giờ đang bị mấy nghìn người vây quanh đây này! Lý Thành Long muốn chết à, hắn ta tại sao đang yên đang lành lại làm vậy với mỏ của mình? Loạn lên thì có lợi gì cho hắn?

Tề Khải Hoa đáp:

- Chuyện chính trị tôi không rõ, tóm lại nhất định việc này có lợi cho hắn, nếu không hắn tuyệt đối không làm như vậy. Không phải anh rất lợi hại sao? Lần này sao lại không liệu sự như thần nữa? Muốn cầm đầu bọn tôi, anh phải biểu hiện chút thực lực. Hay là bọn tôi lập tức giải quyết vụ bạo loạn này, sau đó anh thả chúng tôi đường ai nấy đi?

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Được thôi, không ngờ cậu lại uy hiếp tôi lúc này. Có phần của cậu, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng nhận thua vậy đâu. Cậu chờ đó cho tôi, trở về tôi sẽ thu thập các cậu!

Tề Khải Hoa không nói, Đỗ Long cũng không có cúp điện thoại, một lát sau Tề Khải Hoa thở dài nói:

- Đỗ Cục trưởng, xem ra anh cùng Trương Văn Diệu không khác nhau tí nào. Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng hết hi vọng rồi.

Đỗ Long nói:

- Đừng quên tình huống hiện tại của các cậu, trên người cậu còn đeo thêm vài cái mạng nữa đấy! Muốn tôi đối với các cậu như bọn Hạ Hồng Quân à? Có thể, các cậu biểu hiện chút thành ý đi. Tôi từ trước đến nay có đi có lại mới toại lòng nhau, người khác kính tôi một thước, tôi kính hắn một trượng! Cậu biết chuyện không báo, lại dùng chuyện này uy hiếp tôi, còn muốn tôi tốt với cậu?

Tề Khải Hoa lại lâm vào trầm mặc, một lát sau hắn mới lên tiếng:

- Hiểu rồi, tôi lập tức khiến bạo loạn chìm xuống. Mặt khác, toàn lực giúp anh tra rõ người làm chủ đằng sau. Còn nữa, sau này đừng gọi tôi là Đạo Ly, chúng tôi rất ghét mấy tên gọi này.

Đỗ Long nói:

- Vậy cậu muốn tôi xưng hô thế nào? Trực tiếp gọi tên sao?

Tề Khải Hoa nói:

- Sau này hãy nói đi, tôi đi làm việc trước.

Đỗ Long thu di động lại, trong lòng âm thầm cười. Tề Khải Hoa thật đúng là người thích cứng không thích mềm, chỉ cần nắm được hắn, những người khác liền dễ dàng rồi. Bát Tuấn này không cần khách khí sẽ càng tiện hơn, về phần Hạ Hồng Quân bọn họ…

Đỗ Long thầm thở dài. Từ sau khi xác định quan hệ với Hồ Tuyết Mai, Đoàn Huệ Minh liền có địch ý với hắn. Tuy rằng trải qua nhiều lần bức ép của Hạ Hồng Quân, nhưng Đỗ Long cũng không tiện để bọn Hạ Hồng Quân giúp đỡ cả ngày thêm nữa. Vừa may bọn Tề Khải Hoa có thể bù vào chỗ trống này.

Đỗ Long quay xuống tầng một. Cuộc giằng co vẫn tiếp tục, nhưng giống như lúc triều lên triều xuống. Sau khi trận hỗn loạn qua đi, những thợ mỏ bắt đầu tỉnh táo lại, áp lực ở cửa giảm đi rất nhiều.

Tuy nhiên, sự việc bất cứ lúc nào cũng có khả năng lặp lại, Đỗ Long vẫn duy trì cảnh giác cao. Chỉ thấy Trương Thừa Hạo khàn giọng thuyết phục mọi người, nhưng hiệu quả thật sự không tốt lắm. Bởi vì trong đám người thỉnh thoảng lại phát ra tiếng mắng bọn Trương Thừa Hạo, rất có sức kích động, hơn nữa còn cứ quấn chặt lấy, không cho Trương Thừa Hạo cơ hội giải thích. Thuyết phục dưới tình huống như vậy hiệu quả quá nhỏ, tuy nhiên cũng không thể vì vậy mà dùng đến vũ lực, đây là chỗ khó khăn nhất. Nếu đổi lại là xã hội cũ thì sớm đã giơ súng lên rồi.

Thời gian chầm chậm trôi qua, đột nhiên phía sau đám người đang vây quanh tòa nhà tổng bộ Công ty mỏ Bình Sơn lại náo động, mọi người đều khẩn trương hẳn lên. Đỗ Long híp mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy xa xa có một đoàn người. Trong có có mấy người còn mặc cảnh phục bị người vây ở giữa, dường như bị khống chế. Thấy tình cảnh này, trong lòng Đỗ Long không khỏi căng thẳng, lúc nãy Thẩm Băng Thanh nói muốn dẫn đội đi tìm Mạnh Băng, không phải bọn họ chứ?

Đoàn người kia đi đến, đám người lập tức tản ra. Bọn họ chầm chậm đi tới, Đỗ Long nhìn càng rõ ràng. Chỉ thấy một người trẻ tuổi bị hai người khiêng trên vai, hắn đang lớn tiếng hô gì đó. Người xung quanh cũng la lên theo y, tiếng hoan hô vang lên cả vùng.

- A?

Đỗ Long đột nhiên thấp giọng hô, nghi hoặc nói:

- Hình như là Mạnh Bằng, hắn không chết sao?

Người nọ đúng là Mạnh Bằng, y rất nhanh liền đi đến cửa lớn tổng bộ Công ty mỏ Bình Sơn, y nói:

- Tôi chính là Mạnh Bằng! Tôi không chết! Chỉ là bị trẹo chân thôi. Tôi chỉ xin nghỉ phép, chứ không hề mời người của Công Đoàn nói với công ty. Đây là âm mưu, vừa rồi tôi suýt nữa bị mấy tên cảnh sát giả này giết chết, may mắn tôi đại nạn không chết. Đỗ Cục trưởng phòng ngừa chu đáo đã phái người cứu tôi. Mọi người đừng bị người khác lừa gạt, đều về nhà đi, nên đi làm thì đi làm. Đỗ Cục trưởng và Bí thư thành ủy đều nói, chuyện ngày hôm nay sẽ bỏ qua, bọn họ chỉ bắt tên có ý đồ gây chuyện. Mọi người mau về đi! Về phần nguyên nhân bên trong, Thần thám Đỗ Cục trưởng sẽ tra rõ ràng.

Cả Phùng Vi Ngũ và Trương Thừa Hạo đều kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Long, Đỗ Long lại không biết làm thế nào sờ sờ mũi. Cái tên Tề Khải Hoa này, đúng là biết làm việc. Nhưng sao lại đặt cho hắn cái danh thần thám này? Đây không phải hết trâu bắt chó đi cày sao?

Tuy trong lòng Đỗ Long nói thầm, nhưng người bị hại đã xuất hiện, người nổi loạn đều phát hiện mình bị lừa. Trước khi cảnh sát bắt người, bọn họ nhanh chóng chạy trốn. Kết quả là đội ngũ mấy ngàn người đột nhiên chia làm mấy đường, nhanh chóng lui lại. Cảnh sát vũ trang và công an vòng ngoài cũng không cản lại, cuộc bạo loạn trong chốc lát cứ như vậy biến mất vô ảnh.

Đỗ Long đi từ vòng phòng ngự ra đến chỗ Mạnh Bằng đang được khiêng. Người khiêng Mạnh Bằng để y xuống đất, gật đầu với Đỗ Long, sau đó xoay người rời đi. Mấy tên mặc cảnh phục bị đẩy ngã xuống đất, bởi bị tay bị trói chặt, nhất thời không làm loạn được. Mấy người đem bọn chúng đến cũng nhanh chóng biến mất trong đám người.

Hai người vừa rồi chào hỏi với Đỗ Long đúng là Tề Khải Hoa và Đinh Thiên Lý. Xem ra bọn họ sớm đã có tin tức nên sắp xếp trước, không những cứu được Mạnh Bằng, còn thuận tiện giải quyết vụ náo động ngay cả Đỗ Long cũng không cách nào giải quyết này.

Người của Đại đội trị an khống chế mấy tên cảnh sát giả kia. Nhưng vừa nhìn thấy mặt bọn chúng, có người kinh hô:

- Phan Quách Lỗi? Đương Hâm? Các cậu tại sao… Ta hiểu rồi! Bọn mi cái đồ khốn kiếp, xém chút nữa hại chết bố mày rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc