CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Một nguyên nhân khác mà Bạch Tùng Tiết gọi Đỗ Long đến mà vì muốn hắn thấy một thứ.

- Ăn cơm trước rồi nghỉ một chút, đến ba giờ tôi sẽ đưa cậu đến nhà một người bạn xem thứ này.

Bạch Tùng Tiết nói với Đỗ Long.

Mẹ của Bạch Nhạc Tiên rất không vừa ý Đỗ Long, càng không vừa ý chồng mình lúc này lúc khác với Đỗ Long. Bà bực tức nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên chỉ có thể ngoan ngoãn vào bếp nấu ăn.

Đợi cơm canh xong xuôi, Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên mời đến hai lần, Triệu Tuệ Anh vẫn không chịu ra mặt. Bạch Tùng Tiết nói:

- Được rồi, mặc bà ấy đi, hai con cứ ăn trước. Tiên Nhi, lấy lồng bàn chừa cơm cho mẹ là được rồi.

Đỗ Long phạm lỗi nên không dễ gì mở lời, tâm tình của Bạch Tùng Tiết và Bạch Nhạc Tiên cũng không mấy tốt, cho nên lúc ăn có chút trầm mặc. Mấy phút sau Bạch Tùng Tiết đột nhiên hỏi:

- Đỗ Long, cậu có nghe qua vụ án ở thành phố Song Môn chưa?

Đỗ Long ngày nào cũng theo sát tin tức này nên nắm rõ tình hình vụ án ở Song Môn, hắn nói:

- Là vụ án nhiều người mất tích phải không?

Bạch Tùng Tiết nói:

- Ừm, cậu thấy vụ đó như thế nào?

Đỗ Long nói:

- Không đi điều tra nên cháu không có ý kiến gì, nhưng cháu rất bực với thái độ bàng quan của Cục công an, đội hình sự và mấy đồn công an ở Song Môn. Nhiều người mất tích đến thế, người dân Song Môn ai ai cũng biết, Cục công an không lý gì không biết. Cái cách đùn đẩy công việc không chịu lập án của họ khiến mọi người căm tức, nếu việc này phát sinh ở khu vực trực thuộc của cháu thì chắc đã sớm giải quyết rồi.

Bạch Tùng Tiết nói:

- Cậu nói đúng, việc này cho thấy rõ thái độ coi thường của Cục công an Song Môn đối với sự an toàn của tài sản và tính mạng dân chúng, đây là hành vi thất trách nghiêm trọng. Tôi đã báo cáo với Bí thư tỉnh ủy, định mau chóng phái một tổ chuyên án đến điều tra. Cậu có hứng thú không?

Đỗ Long nghĩ ngợi rồi nói:

- Nhiều người mất tích như thế, manh mối hẳn rất nhiều. Vụ án thế này tương đối dễ tra, chắc là không cần đến cháu chứ?

Bạch Tùng Tiết nói:

- Cậu nói vậy, nghĩa là vụ án nào không có manh mối mới đáng để cậu ra tay?

Đỗ Long cười nói:

- Cháu không có ý này, trên tổ chức bảo cháu đi thì cháu đi, bác giúp cháu quyết định vậy.

Bạch Tùng Tiết hừ một tiếng:

- Vậy được, từ mai tôi cho cậu hai ngày chuẩn bị. Tôi sẽ để cậu làm tổ phó tổ chuyên án, trong vòng một tuần sau cậu phải phá được án, có vấn đề gì không?

Đỗ Long cười khổ nói:

- Bác trai, nếu đã điều cháu đi tra án thì sao không cho cháu vị trí chính? Nếu vị tổ trưởng kia vướng tay vướng chân, cháu không bảo đảm có thể phá án trong vài ngày đâu.

Bạch Tùng Tiết nói:

- Tổ chuyên án này không những phải điều tra vụ án mất tích, mà còn xử lý các việc thất trách của Cục công an thành phố Song Môn. Cậu chỉ là phó cục trưởng Cục công an của một thành phố cỏn con, cho dù đưa cậu một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm, cậu có thể khống chế được thế cục sao? Tôi định để Phó giám đốc Sở công an Trì Khánh Trinh dẫn đầu đội, còn cậu và bạn cũ của cậu là Hoàng Kiệt Hào cùng làm Tổ phó, cậu có đi không? Trì Khánh Trinh chủ yếu điều tra việc thất trách của Cục công an, cậu và Hoàng Kiệt Hào điều tra vụ án mất tích. Thế nào, có muốn đi không?

Đỗ Long gật đầu:

- Vậy thì không thành vấn đề, lâu rồi không tra án với sếp Hoàng, nghĩ cũng có chút hứng thú. Nhưng... cháu cũng muốn đem thêm vài người theo cùng, không thể làm Tư lệnh tay không được.

Bạch Tùng Tiết nói:

- Cậu tự quyết định người dẫn theo đi, đừng dẫn nhiều quá, tôi sẽ điều một đội đến phối hợp với các cậu. Nhất định phải nhanh chóng phá án, vụ này ảnh hưởng rất nghiêm trọng, càng kéo dài sẽ càng phiền phức.

Đỗ Long gật đầu, nói:

- Cháu làm việc thì bác cứ yên tâm, làm không tốt thì đến lúc đó cháu cũng phá được án rồi.

Bạch Nhạc Tiên ngắt lời:

- Đỗ Long, đừng nói cứng như thế, đến lúc đó lỡ có rắc rối làm trễ hạn thì sao?

Đỗ Long đáp:

- Chỉ cần em phối hợp với anh cho tốt, anh đảm bảo sẽ phá được án trong thời hạn đã định.

Bạch Nhạc Tiên nhíu mày, nói:

- Anh muốn em ở lại theo anh?

Đỗ Long thở dài:

- Anh đương nhiên mong em ở lại đi cùng anh, nhưng anh biết là bất công với em, anh chỉ hi vọng....

Đỗ Long kề sát lại nói thầm vào tai Bạch Nhạc Tiên, mặt cô liền ửng đỏ, giẫm chân để dưới bàn của hắn, nói:

- Mơ đi!

Đối với màn âu yếm của hai người, Bạch Tùng Tiết đành xem như không thấy. Ông ăn sạch chén cơm rồi nói:

- Ba no rồi, hai con từ từ thu dọn, ba đi nghỉ trước đây.

Đỗ Long cùng Bạch Nhạc Tiên thu dọn chén đũa, rồi tranh thủ thời gian vào phòng cô tâm tình. Gần ba giờ, hắn và Bạch Nhạc Tiên ăn mặc lịch sự ngồi ở phòng khách chờ. Khi Bạch Tùng Tiết xuất hiện thì họ đã chuẩn bị xong, ông cũng không hỏi vì sao cô cũng đi, chỉ nói:

- Đi thôi.

Sau khi lên xe, Đỗ Long hỏi:

- Bác trai, là ai muốn cháu đi xem đồ vậy?

Bạch Tùng Tiết lạnh nhạt nói:

- Không phải người ta muốn, mà là tôi dẫn cậu đi xem. Tôi có một người bạn hôm nay mời người trong giới đến nhà xem đồ, người này khá kiêu ngạo, ông Từ mong cậu có thể đạp lên chân kẻ đó, nếu không có tự tin thì cậu đứng yên xem được rồi.

Đỗ Long cười ha ha nói:

- Ra là thế, vậy được thôi. Người đó như thế nào vậy bác? Đạp rồi thì có để lại di chứng về sau không?

Bạch Tùng Tiết nói:

- Cậu không cần lo. Người này là thương nhân, chỉ là tiền nhiều thế lớn mà thôi, mua rất nhiều đồ cổ cả thật lẫn giả. Y thường khoe bộ sưu tập của mình, có chút danh tiếng trong giới sưu tập. Tính tình cũng tốt, có điều miệng lưỡi hơi lớn lối, rất nhiều người không thích nên thường nghĩ cách đả kích y, đương nhiên là chỉ trong giới sưu tập, bằng không thì y xui xẻo rồi. Nếu cậu có năng lực thì cứ mặc sức đạp, đạp được y thì xem như cậu bản lĩnh.

Đỗ Long cười nói:

- Nghe ra cũng thấy hứng thú, vậy để cháu thử xem.

Xe chuyên dụng của Bạch Tùng Tiết đưa Đỗ Long đến một biệt thự hào hoa cạnh Điền Trì. Khi Bạch Tùng Tiết đến nơi thì trước cửa biệt thự đã có một dãy xe khủng, những người chơi đồ cổ phải có thực lực kinh tế thật đỉnh mới được.

Xe của Bạch Tùng Tiết đậu lại bên đường, ông nói:

- Tôi gọi cho ông Vương, ông ta sẽ dẫn mọi người vào. Tôi chưa về hưu, tham gia tụ hội thế này không tiện cho lắm, nếu không phải ông Từ gọi cậu tới thì tôi cũng sẽ không để cậu đến đây.

Đỗ Long nói:

- Vâng, cháu sẽ chú ý.

Khi ông Từ xuất hiện trước cửa biệt thự, Bạch Tùng Tiết hỏi thăm xong liền rời đi. Ông Từ nắm vai Đỗ Long cười nói:

- Đỗ Long, cậu đến rồi, tôi đúng là trông sao trông trăng đấy. Nghe nói ông Bạch muốn đều cậu về thành phố Ngọc Minh mà cậu không chịu? Cơ hội phát triển của Ngọc Minh không bằng một nơi nhỏ như Lỗ Tây phải không?

Ông Từ mong có thể thường xuyên nhờ Đỗ Long kiểm đồ, hắn cười hì hì:

- Nơi nhỏ cũng có cái tốt của nơi nhỏ. Ở Lỗ Tây cháu cũng vừa làm được chút chuyện, đang muốn động tay động chân, nếu điều đến Ngọc Minh thì chẳng phải mọi thứ làm trước đó đều uổng phí hết sao? Cho nên muốn điều cháu đến Ngọc Minh thì nên đợi thêm vài năm nữa.

Ông Từ gật đầu:

- Nói cũng đúng, với năng lực của cậu thì đúng là nên tạo nên chút thành tích, có thành tích huy hoàng thì đến đâu cũng dễ ăn. Cháu Tiên, cháu ngày càng đẹp ra đấy. Nghe nói cháu muốn đến Mỹ du học, cháu không lo Đỗ Long sẽ bị người khác cướp mất sao?

Bình luận

Truyện đang đọc