Đỗ Long nhìn y một cách thương hại, bởi vì sự thật là như vậy. Nhưng hắn đeo kính râm, chủ nhà không nhìn thấy vẻ biểu cảm của hắn, Lưu Lỵ Thanh nói:
- Trong cuộc sống ai mà không có áp lực chứ? Trương Học Vũ tại sao phải thù hận xã hội như vậy?
Đỗ Long nói:
- Vấn đề này rất khó trả lời, cũng giống như đang hỏi tại sao khởi nghĩa Trần Thắng Ngô Quảng mà không phải giống như là khởi nghĩa Trần Quảng Ngô Thắng. Nhiều người như vậy, sẽ có một hai người bản chất không giống với quần chúng.
- Bản chất? Cảnh sát Đỗ anh thật hài hước.
Lưu Lỵ Thanh cười nói.
Đỗ Long xoay người tiếp tục đi xuống tầng, nói:
- Bây giờ tôi không có lòng dạ nói đùa, lấy y so sánh với Trần Thắng Ngô Quảng thực tại là quá đề cao y rồi. Y cũng chỉ là một đồ rác rưởi không hơn không kém! Phóng viên Lưu, hiện giờ nghi phạm đang chuẩn bị phóng hỏa lần nữa, tôi trở về Đồn Công an chuẩn bị ứng biến bất cứ lúc nào, cho nên…
Lưu Lỵ Thanh cười nói:
- Không vấn đề gì, tôi là phóng viên hiện trường. Tôi có thể cùng cảnh sát Đỗ phỏng vấn theo dõi toàn bộ quá trình truy tìm tội phạm. Cảnh sát Đỗ, nếu chúng tôi cản trở tới việc điều tra án của anh, anh cứ việc nói.
Đỗ Long nói:
- Các anh không ngại mệt thì hãy theo…
Đỗ Long chờ một lúc ở dưới tầng, Hồ Tiểu Vĩ dẫn theo hai cảnh sát của đồn công an tới. Đỗ Long đưa bức ảnh của Trương Học Vũ cho bọn họ, sau đó dặn dò bọn họ núp trong góc tối chăm chú theo dõi. Nếu Trương Học Vũ xuất hiện, thì lập tức tiến hành bắt giữ. Trong tay Trương Học Vũ nhiều nhất cũng chỉ có một con dao hoặc mấy bình xăng và một cái bật lửa, hai cảnh sát muốn bắt y thực sự quá dễ dàng.
Đỗ Long và Hồ Tiểu Vĩ trở lại đồn công an, đúng lúc Thạch Chung Đào từ trên tầng đi xuống, y nói với Đỗ Long:
- Bức ảnh đã phát ra ngoài, nhưng tôi phát hiện một manh mối quan trọng, Trương Học Vũ có thể tới một văn phòng làm việc bên cạnh Cục cơ khí Nông nghiệp. Tôi đã dặn dò đại đội an ninh trật tự và đồn công an địa phương. Sự quản giáo lần này tên này không có đường trốn thoát.
Đỗ Long theo y xoay người đi xuống tầng, hỏi:
- Cục cơ khí Nông nghiệp ở đâu?
Hồ Tiểu Vĩ nói:
- Ở phía đông thành phố Thụy Bảo, sắp tới vùng ngoại ô rồi.
Đỗ Long cau mày nói:
- Không đúng, Trương Học Vũ ba lần trước phóng hỏa đều là ở trong khu náo nhiệt, hiện giờ y bị chọc tức, làm sao lại chạy tới vùng ngoại ô phóng hỏa chứ? Tổ trưởng Thạch, anh phát hiện manh mối này từ tin tức tuyển dụng của tờ báo đó phải không?
Thạch Chung Đào nói:
- Đúng vậy, không phải cậu bảo tôi đi xem tờ báo đó sao? Tôi đã tìm một lúc, phát hiện chỉ có công ty này đang tuyển dụng nghề có liên quan tới chuyên ngành của Trương Học Vũ… Mới đầu tôi cũng cảm thấy chỗ này cũng xa một chút, nhưng bây giờ phía cảnh sát chúng ta điều tra nghiêm ngặt như vậy, Trương Học Vũ có ngang ngược cũng không dám làm loạn trong khu vực thành phố nữa đâu? Cho nên y đi tới chỗ xa thành phố phóng hỏa dời tầm mắt của chúng ta là rất có thể đấy.
Đỗ Long nói:
- Anh nói cũng có lý, nhưng tôi vẫn cảm thấy đây là chiêu điệu hổ ly sơn của Trương Học Vú, muốn chúng ta rời khỏi sự chú ý, để y ra tay chỗ khác. Anh xem, những người bị trộm dầu này xem báo ngày hôm nay mới biết phải báo cảnh sát ư? Trương Học Vũ cũng xem tờ báo tương tự, nên y cũng xem được tin tức cảnh báo. Như vậy, y đoán trước được tung tích của y sẽ bị bại lộ, cho nên y cố ý lưu lại manh mối giả muốn khiến chúng ta mắc mưu. Tổ trưởng Thạch, anh cảm thấy phân tích của tôi đúng không?
Thạch Chung Đào cảm thấy phân tích của Đỗ Long cũng có lý, y cau mày nói:
- Vậy cậu cảm thấy y sẽ đi đâu phóng hỏa?
Đỗ Long nhắm mắt lại ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Đổi lại là tôi…tôi nói là giả dụ nhé...cđổi lại là tôi mà nói, nếu cảnh sát khinh miệt tôi như vậy, vậy tôi sẽ phản kích một cách kiên quyết, tôi sẽ…
Đỗ Long ngừng lại một chút, nói:
- Phương án trả thù trực tiếp nhất chính là đốt trụ ở Cục Công an…
Thạch Chung Đào bọn họ đều mỉm cười, đây quả thực là truyện nghìn lẻ một đêm sao. Cục Công an cũng không phải là dễ vào như vậy, trừ phi Trương Học Vũ bị điên, nếu không làm sao y có thể chạy tới chui đầu vào lưới chứ?
- Trừ phi y điên, hung thủ liên hoàn cũng không phải là con điên. Tôi thấy y không thể tới Cục Công an nộp mạng.
Thạch Chung Đào lắc đầu nói.
Đỗ Long vịn tay ra bên ngoài nhìn vào, nói:
- Vậy cũng chỉ có khả năng rút lui mà chờ dịp khác thôi. Không đốt được cục Công an, tôi sẽ đốt tòa nhà gần cục Công an nhất…Tôi muốn cục Công an trên có Cục trưởng, dưới có từng cảnh sát đều trơ mắt nhìn lửa cháy hừng hực trước mắt mình, mà vẫn không thể dập tắt… Cách báo thù sung sướng nhất chỉ như thế này thôi…
Mọi người theo bản năng đều cùng Đỗ Long đi ra ngoài, trong lòng có chút sợ hãi, bởi vì sự chính xác trong phân tích của Đỗ Long là rất có thể.
- Cậu căn cứ vào lập luận gì để ủng hộ phân tích của cậu chứ?
Thạch Chung Đào hỏi.
Đỗ Long nói:
- Không có lập luận gì, chỉ có suy luận. Suy luận đầu tiên là xác lập phán đoán của tổ trưởng Thạch có điểm sai, trong tình hình này Trương Học Vũ không đi tới vùng ngoại ô, như vậy y có thể đâu đây? Lần này y trả thù có mục đích, khác hẳn với việc báo thù của ba lần trước vì không được tuyển dụng. Cho nên có phải là văn phòng đó hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phải tiến vào đó dễ dàng, hơn nữa dễ dàng châm lửa. Quan trọng nhất là cách cục Công an đủ gần, gần tới mức y có thể quan sát rõ ràng nhất cử nhất động của cục Công an chúng ta. Nếu y phát hiện chúng ta dốc toàn bộ lực lượng về ngoại ô thành phố, y nhất định cười rất đắc ý…
Mọi người thấy Đỗ Long nói ngày càng không có cơ sở, Thạch Chung Đào nói:
- Vậy bây giờ làm thế nào? Không chừng bọn họ đã bắt đầu hành động rồi.
Đỗ Long nói:
- Bắt đầu hành động chỉ là bắt đầu, phân tích của tôi cũng chưa chắc hoàn toàn chính xác. Nếu đó là một manh mối, chúng ta hãy phân công nhau hành động, hai bên cùng nhau bắt giữ! Tổ trưởng Thạch, tòa nhà nào bên cạnh cục Công an mà tương đối phù hợp với ba điểm đó?
Thạch Chung Đào ngẫm nghĩ, thần sắc đột nhiên đông cứng lại, nói:
- Bên kia... bãi đỗ xe phía sau cục Công an… tòa nhà dân cư… Đó là một khu dân cư, mặc dù có bảo vệ trông coi cửa chính, nhưng nếu trà trộn đi vào vẫn rất dễ dàng. Từ trên tầng có thể nhìn thấy động tĩnh trong bãi đỗ xe bất cứ lúc nào, còn có rất nhiều hộ gia đình chất đống các đồ linh tinh trong hành lang, đốt lửa hết sức dễ dàng. Hơn nữa… trong khu dân cư nhiều gia đình của cục Công an chúng ta sinh sống, có người đã từng đối sánh đó là khu ký túc của cục Công an chúng ta. Nếu Trương Học Vũ thật sự muốn tìm một tòa nhà gần đồn Công an trả thù công an chúng ta, cư dân toàn khu nhà nhất định là đứng mũi chịu sào…
Đỗ Long cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nói:
- Còn các mục tiêu khác phù hợp hơn với phỏng đoán nữa không?
Thạch Chung Đào lắc đầu, Hồ Tiểu Vĩ cũng quen thuộc với hoàn cảnh bên ngoài của cục Công an, y cũng lắc đầu, cũng không có tòa nhà dân cư nào phù hợp với suy đoán hơn nữa.
Đỗ Long quả quyết nói:
- Tổ trưởng Thạch, vậy chúng ta chia quân làm hai đường, anh đi sang bên Cục cơ khí nông nghiệp bên kia, tôi và Hồ Tiểu Vĩ đi đường khu dân cư.
Thạch Chung Đào trong lòng rất mâu thuẫn, phân tích của Đỗ Long thật là có trình độ. Trương Học Vũ rất có thể đang nấp trong khu dân cư, như vậy đi qua phía cục Cơ khí Nông nghiệp nhất định là sẽ không có thu hoạch gì. Bản thân là đội trưởng đội hình sự kiêm tổ trưởng tổ trọng án, y làm sao có thể biết rõ như thế, lại còn giao cho hai người Đỗ Long và Hồ Tiểu Vĩ trọng trách bắt giữ nghi phạm chứ?