CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Hoàng Kiệt Hào cười nói:

– Được, cậu lại muốn chuồn, thuộc hạ của cậu làm thế nào? Đừng cạo sờn xe tôi…

Đỗ Long cười nói:

– Bảo bọn họ làm xong việc thì tự về nghỉ, ngày mai trở về Lỗ Tây!

Đỗ Long thừa dịp lúc Hoàng Nham vẫn đang nỗ lực biểu hiện thì lén chuồn mất, cũng không biết lúc Hoàng Nham đi ra phát hiện đã bị leo cây rồi sẽ có biểu tình thế nào.

Đỗ Long cũng không có đi xa. Sau khi hắn lượn một vòng dừng xe cảnh sát bên đường núp trong một góc phòng sáng sủa, sau đó gọi điện cho Nhạc Băng Phong, nói:

– Băng Phong, nhận được tin nhắn anh chưa?

Nhạc Băng Phong nói:

– Nhận được rồi, làm gì mà không gọi thẳng, còn gửi tin nhắn gì hả?

Đỗ Long nói:

– Nhất định là cần phải mà, thế nào? Số điện thoại bảo em nghe lén đó có động tĩnh chưa?

Nhạc Băng Phong nói:

– Có, lúc nãy ông ta mới gọi điện ra ngoài, muốn nghe ghi âm không?

Đỗ Long nói:

– Dù sao bây giờ rảnh rỗi không có chuyện gì làm, em gửi qua cho anh nghe thử nhé.

Nhạc Băng Phong gửi đoạn ghi âm qua, Đỗ Long liền nghe thấy một giọng người đàn ông trung niên có chút quen thuộc nói:

– Thiếu gia, bọn cảnh sát đó không biết từ đâu nhận được tin tức. Không ngờ vừa ra tay thì bắt được mấy thằng nhóc đó, bốn món đó cũng bị lấy đi rồi.

Một giọng nói khá trẻ khác nói:

– Sao lại như vậy, Đỗ Long có thật lợi hại như vậy không? Nó rõ ràng đã bị cái cái bẫy mà cháu thiết kế ra quấn lên người người đàn bà ngu ngốc Liêu Toa Toa đó rồi, chẳng lẽ nó giống trống khua chiêng chạy khắp nơi điều tra Liêu Toa Toa chỉ là cái bẫy?

Giọng người trung niên nói:

– Tôi không biết, nhưng bây giờ món đồ ở trong tay tôi. Vương Đạt Đào bảo tôi đi lấy nó về…

Giọng người thanh niên đó nói:

– Thật không? Vậy chú nhanh chóng đem tất cả đồ tới điểm liên lạc số 2, giao món đồ cho người đó. Họ sẽ sắp xếp ổn thỏa con đường rời khỏi cho chú.

Giọng người đàn ông trung niên trầm xuống một chút, nói:

– Được rồi, dù sao tôi tiếp tục ở chỗ này cũng không có tác dụng gì, hy vọng thiếu chủ sắp xếp một nơi yên tĩnh cho tôi để tôi dưỡng tuổi già.

Giọng người người trẻ tuổi tràn đầy tình cảm nói:

– Chú Lư, là chú một tay nuôi con lớn, con sẽ không quên ân phụ nghĩa. Chú yên tâm, con sẽ để nửa đời sau của chú sống yên ổn, thoải mái. Đi thôi, điểm liên lạc số 2, chú ý đừng để theo dõi, đợi tin tức tốt của cháu.

Đối thoại tới đây kết thúc, Nhạc Băng Phong hỏi:

– Hai người này là ai vậy? Số điện thoại của bọn họ chỉ có liên lạc qua lại lẫn nhau, đều là thuê bao trả trước không có đăng ký. Món đồ mà họ nói chính là những thứ của Vương Đạt hả?

Đỗ Long nói:

– Đúng, tên họ Lư có lẽ chính là Lư Hội Hân thư ký của Vương Đạt Đào. Người thanh niên đó không biết là ai, nghe giọng nói của cậu ta, hình như mới là người chủ mưu thật sự.

Nhạc Băng Phong nói:

– Đáng tiếc cậu ta đã tắt máy rồi, địa điểm lịch sử mở máy của cậu ta xem ra cũng vô cùng phức tạp, hình như cả nước đều có. Nghĩ từ phương diện này điều tra tung tích của cậu ta vô cùng khó khăn?

Đỗ Long nói:

– Không sao, vừa nãy điện thoại của cậu ta gọi ở đâu?

Nhạc Băng Phong nói:

– Là ở Mỹ, vị trí cụ thể không rõ. Phải biết bình thường các thủ tục rất phức tạp, phá giải công ty điện thoại bên Mỹ xâm nhập vào hệ thống bọn họ với năng lực của em vẫn không làm được.

Đỗ Long nói:

– Biết nước Mỹ thì được rồi, anh đại khái biết là ai rồi. Băng Phong, em giúp anh quá nhiều rồi, sau khi chúng ta phá án xong tìm cơ hội làm ân ái thế nào? Thật sự có hiệu quả, cái đầu của anh đột nhiên linh hoạt thêm nhiều!

Nhạc Băng Phong ngượng ngùng nói:

– Thật không? Hữu dụng thì tốt, chỉ cầu anh thích… lúc nào làm cũng được…

Đỗ Long xấu xa cười, đùa giỡn với Nhạc Băng Phong trong điện thoại một hồi. Đỗ Long đột nhiên nhìn thấy trong biệt thự đèn xe loe lóe, hình như có xe chạy ra. Đỗ Long vội vàng nói với Nhạc Băng Phong:

– Mục tiêu xuất hiện rồi, đợi lát nữa hãy nói tiếp…

Lúc chiếc xe Nhật Bản rất quen mắt sắp tới trước mặt, Đỗ Long đột nhiên mở đèn xe nhấn còi, đồng thời khởi động xe chạy đến giữa đường dừng lại. Hai chiếc xe Nhật Bản C-K-Í-T..T…T dừng lại, cách xe cảnh sát không tới nữa mét sắp đụng vào. Tài xế chiếc xe đó chính là Lư Hội Hân, y sắc mặt trắng bệch, cũng không biết là vì bị đột nhiên xông ra, hay là vì chột dạ.

– Thư ký Lư, để đồ xong chưa? Sao đột nhiên đi rồi? Đỗ Long cười híp mắt gõ gõ cửa sổ xe buồng lái, sắc mặt đột nhiên thay đổi, quát:

– Xuống xe! Tôi nghi ngờ ông là đồng lõa kẻ trộm, nếu không xuống xe thì tôi không khách khí.

Lư Hội Hân sắc mặt khẩn trương, nhưng cũng không có nửa phần do dự, y dứt khoác quay ngược bánh lái, muốn quay xe chạy trốn. Đỗ Long nào có thể để y chạy ngay trước mắt, hắn một quyền đánh lên cửa sổ xe trực tiếp đánh vỡ cửa sổ xe. Tay của Đỗ Long gần như không chịu trở ngại nhanh như thần tốc, nắm lấy cổ Lư Hội Hận, đập đầu y vào bánh lái, Lư Hội Hân nhất thời đầu đập chảy máu bị ngất đi.

Đỗ Long mở cửa xe, ném Lư Hội Hân lên đất, ở chỗ phụ lái nhìn thấy cái hộp gấm lúc nãy giao cho Lư Hội Hân không lâu. Sau đó trong túi xách của Lư Hội Hân phát hiện quyển sổ của Vương Đạt Đào.

Đỗ Long tùy tiện lật một chút, chỉ thấy nội dụng trong sổ đơn giản chỉ là chi tiêu các loại quan hệ xã hội mà thôi, mở công ty lớn không dễ nhỉ.

Đỗ Long cất quyển sổ xong, gọi điện cho Vương Đạt Đào nói:

– Ông chủ Vương, quyển sổ đã tìm được rồi, ông đoán là tìm ở đâu?

Vương Đạt Đào vui mừng kêu lên:

– Tìm được rồi? Nhanh như vậy à? Quyển sổ đó của tôi ước lượng dày khoảng 2cm, bìa da, có hình một cô gái xinh đẹp, không sai chứ?

Đỗ Long nói:

– Đúng vậy, chính là nó, vì để xác nhận, tôi còn xem nội dung, ông không ngại chứ?

Vương Đạt Đào cười khổ nói:

– Tiểu Đỗ, chỉ cần cậu giữ bí mật cho tôi, thấy cũng đã thấy rồi… không có ai khác thấy qua chứ?

Đỗ Long nói:

– Trước đây bị ai thấy qua biết không, tôi chỉ biết món đồ trong tay tôi không có người khác thấy qua… ông biết món đồ là phát hiện trong tay ai không?

Vương Đạt Đào trầm mặc một chút, đột nhiên nói:

– Là Lư Hội Hân hả?

Đỗ Long cười nói:

– Đúng, ông chủ Vương quả nhiên lợi hại, vừa đoán thì trúng. Lúc nãy ông ta muốn rời khỏi khu biệt thự, bị tôi chặn lại. Trong xe ông ta ngoại trừ phát hiện quyển sổ, còn phát hiện bốn món đồ vừa nãy giao cho ông ta.

Vương Đạt Đào ở bên kia điện thoại tức giận mắng to:

– Tôi xong rồi! Phòng ngày phòng đêm trộm nhà khó phòng. Tên khốn kiếp này theo tôi mười mấy năm rồi, không ngờ lại cũng không đáng tin!

Đỗ Long nói:

– Ông ấy cũng là người bị chỉ điểm. Ông chủ Vương, bốn món đồ này của ông theo trình tự tạm thời giam giữ nhé.

Vương Đạt Đào sảng khoái nói:

– Được, tôi sẽ xử lý. Tiểu Đỗ lần này thật sự phải cảm ơn cậu, cậu cứu mạng anh, nếu cậu không ngại thì gọi tôi một tiếng anh Vương nhé. Sau này có lúc cần, anh Vương tôi sẽ đến ngay. Anh dám lôi thôi hai câu cậu trực tiếp bạt tai anh!

Đỗ Long cười nói:

– Anh Vương nói đùa rồi, em không phải người không biết điều như vậy. Quyển sổ này tạm thời để bên em à?

Vương Đạt Đào chần chừ một chút, nói:

– Được, ngày may anh về thành phố Ngọc Minh tìm cậu. Nhớ giúp tôi giữ bí mật đấy… Đúng rồi, Lư Hội Hận đó cậu còn nhìn thấy một khối ngọc bích không? Tuy không đáng giá, nhưng là ông nội của ông nội anh truyền lại, nếu có tìm lại hay là tìm trả lại thì hay quá…

Bình luận

Truyện đang đọc